Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1733

Chương 1733Chương 1733
"Nghe nói lúc Ngao Thương công tử ra đời thiên địa dị tượng, ngũ thải hà quang phủ kín thiên địa, chính là cao thủ đệ nhất Trung Châu."
"Không sai, Ngao Thương công tử chính là thế hệ trẻ tuổi cường đại nhất của Ngao gia, thực lực đè ép tất cả những người cùng thế hệ ở Trung Châu."
"Mị Phi cô nương cũng thế, thiên tài tuyệt đại của Mị gia, là thiên tài kiếm đạo muôn đời khó gặp, kiếm đế tương lai."
"Đúng, có bọn họ ở đây, chỉ là ma tộc, không đáng nhắc đến."
"Còn không phải sao, nếu không bọn họ lấy đâu ra tự tin để Lữ công tử rời đi? Có thể thấy được bọn họ có lòng tin có thể bảo hộ được Hoàng thành." Lời đồn trong thành càng ngày càng nhiều, đủ các loại ca ngợi đối với đám học sinh học viện Trung Châu như Ngao Thương, Mị Phi.
Trong mắt đông đảo tu sĩ, bọn hắn giống như chúa cứu thế, thân hộ mệnh.
Có bọn hắn xuất thủ, ma tộc sẽ bị đánh tan nhẹ nhàng.
Mà lời đồn cũng truyền đến trong tai hai người Ngao Thương, Mị Phi.
Hai người sau khi nghe xong, trong lòng một vạn con ngựa chạy nhanh qua.
Vãi!
Ngao Thương và Mị Phi có loại cảm giác thân quen tương tự nhau.
Đây không phải là tình huống trước đó Lữ Thiếu Khanh gặp phải sao?
Giai đoạn đầu Lữ Thiếu Khanh được đám người sùng bái, ca ngợi. Giai đoạn thứ hai, lời đồn đại xuất hiện, đám người bắt đầu chỉ trích Lữ Thiếu Khanh.
Giai đoạn thứ ba, Lữ Thiếu Khanh lâm trận đào thoát, đám người ân cần thăm hỏi, khinh bỉ hắn đủ các loại.
Hai người Ngao Thương, Mị Phi bây giờ đang gặp giai đoạn đầu tiên, nếu như đến lúc đó bọn hắn làm không tốt, bọn hắn sẽ nhanh chóng tiến vào giai đoạn thứ hai, thứ ba.
Hai người hơi phát điên, sao cứ có cảm giác đang tự dời đá nện chân mình vậy.
Lữ Thiếu Khanh đi, nhóm người bọn hắn liền trở thành cứu tinh trong mắt các †u sĩ Đông Châu.
Giờ vì sao rất nhiều người đang ca ngợi bọn hắn, chẳng phải là vì đang chờ bọn hắn xuất thủ đối phó ma tộc, cứu vớt Đông Châu đang trong biển lửa sao?
Ma tộc tới, bọn hắn không xuất thủ, người bị chửi chính là bọn hắn.
Nguy hiểm giáng xuống, bọn hắn dám chạy càng sẽ bị vô số người Đông Châu thân thiết ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông, danh dự hoàn toàn bị bêu xấu.
Oe, hai người Ngao Thương cùng Mị Phi muốn ói.
Sao đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn vậy chứ?
Ngao Thương, Mị Phi phẫn hận không thôi, trong lòng đang không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Lữ Thiếu Khanh.
Trong biện pháp của Công Tôn Từ, bọn hắn tung lời đồn nhắm vào Lữ Thiếu Khanh và môn phái của Lữ Thiếu Khanh. Vốn là bọn hắn chiếm thế chủ động, kết quả, Lữ Thiếu Khanh nhún vai trực tiếp rời đi, đổi bị động thành chủ động.
Còn Ngao Thương, Mị Phi bọn hắn lại từ chủ động biến thành bị động.
Buồn nôn, cực kỳ buồn nôn.
Tên khốn kiếp kia quả nhiên đáng chết, cứ như vậy bỏ chạy để bọn hắn rơi vào bị động.
Mi Phi sắp điên rồi, nhằm vào Lữ Thiếu Khanh, kết quả có vẻ như kéo theo cả bản thân mình vào.
Nàng ta tức giận tới mức giơ chân: "Đáng chết, ta muốn giết tên khốn kiếp kia"
Trên thế giới tại sao có thể có kẻ đáng ghét như vậy chứ, khốn kiếp đáng ghét.
Ngao Thương bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Việc này, đối với chúng ta mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu."
"Không phải chuyện xấu?"
Mị Phi nổi giận, lần đầu tiên có ý định muốn móc kiếm ra đâm cho Ngao Thương mấy cái.
Sau này nàng ta còn muốn tìm cơ hội đâm chết tên khốn kiếp kia nhưng trước đó nàng ta không ngại luyện tập trước một chút.
Mị Phi gần như hét lên với Ngao Thương: "Tên khốn kiếp kia đi, khiến tất cả mọi người tưởng rằng chúng ta ép, những người khác đã coi chúng ta là cứu tỉnh."
"Chúng ta không đối phó được ma tộc thì thứ chờ chúng ta chính là thân bại danh liệt, tiếng xấu khắp toàn bộ Đông Châu, thậm chí là Thập Tam Châu."
Ngao Thương mỉm cười, lui lại một bước, lặng lẽ tránh nước bọt của Mị Phi.
Dáng dấp cũng được đấy, nhưng vì sao lại có nhiều nước bọt như vậy.
Ngao Thương dùng tay đè Mị Phi lại, ra hiệu Mị Phi không nên kích động, hắn ta nói: "Nhưng đứng ở một góc độ khác mà nói, chúng ta đánh lui ma tộc thì sao?"
Mị Phi khẽ giật mình, sau đó con mắt lộ ra mấy phần kinh hỉ.
Là người Mị gia, những chuyện này chỉ cần hơi nhắc một chút, nàng ta có thể nhanh chóng hiểu ra.
Nếu như bọn hắn có thể đánh bại ma tộc, bọn hắn chính là chúa cứu thế Đông Châu, là thần trong mắt tu sĩ Đông Châu.
Đến lúc đó thanh danh của bọn hắn sẽ đi lên tới một bước không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên Mị Phi cũng có lo lắng: "Nhưng, nghe đồn ma tộc rất mạnh."
Bên Đông Châu đã chết hơn mười Nguyên Anh kỳ, người chạy trốn trở về mắt thấy tai nghe, nói là ma tộc gì đó thân cao ba trượng, nhe răng nhe lợi, sức lớn vô cùng, đao thương bất nhập.
Ngao Thương vẫn cười lạnh lùng, đồng thời cũng có vẻ vô cùng tự tin: "Người khác không biết ma tộc là gì, ta và ngươi còn không rõ sao?”
"Bọn hắn cũng là loài người, chẳng qua là dáng dấp cao lớn một chút, da thịt dày một chút mà thôi."
"Bọn hắn đối đối với người bình thường mà nói là rất đáng sợ, nhưng đối với chúng ta mà nói, cũng chỉ là tồn tại không chịu nỗi một kích."
Mị Phi nghe vậy, trong lòng buông lỏng rất nhiều, trên mặt tươi cười. Tuy nhiên nàng ta không phải người mù quáng, nàng ta cũng có ý kiến riêng của mình: "Công Tôn Từ đến Yến Châu, hắn từng giao thủ với ma tộc, chúng ta có thể đi hỏi thăm hắn một ít tình báo liên quan tới ma tộc."
Rất nhanh, hai người liền tìm được Công Tôn Từ, hỏi thăm tình báo liên quan tới ma tộc.
Đối với tình hình ma tộc, Công Tôn Từ không giấu diếm, hào phóng nói cho hai người.
"Ma tộc cùng cảnh giới đối mặt với chúng ta, phần thắng của bọn hắn chí ít có sáu phần, một khi bị ma tộc đánh cận thân, phần thắng của bọn hắn có thể đạt tới tám phần, thậm chí còn nhiều hơn."
Lời này khiến sắc mặt hai người Ngao Thương, Mị Phi biến đổi.
Nếu vậy, bọn hắn phải nghĩ cách khác thôi.
Bốn phần chiến thắng, hai phần chiến thắng, cái này khác gì thất bại chứ?
Bọn hắn không thể vì người Đông Châu mà đắp cái mạng nhỏ của mình vào được.
"Nhưng mà." Ngay lúc hai người đang kinh nghỉ bất định, lời lẽ của Công Tôn Từ thay đổi, thần sắc ngạo nghẽễ: "Đó là đối với người tu luyện bình thường thôi, chúng ta là dòng chính ngũ gia tam phái, bọn hắn không thể nào so được với chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận