Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1423: Quần áo bị lột, không phải bị người ta đánh cướp chứ

Chương 1423: Quần áo bị lột, không phải bị người ta đánh cướp chứChương 1423: Quần áo bị lột, không phải bị người ta đánh cướp chứ
Chẳng mấy chốc, mấy người Mị Phi đã yếu ớt tỉnh lại.
Nhận ra mấy người Tuyên Vân Tâm, sắc mặt bốn người Mị Phi càng khó coi hơn.
"Các ngươi..."
Sắc mặt Mị Phi như gan heo, hận vô cùng, còn muốn giết người diệt khẩu.
Một khắc sau, nàng ta bỗng nhiên phụt ra một ngụm máu tươi.
"Ạ"
Cảm giác đau nhức toàn thân khiến nàng ta kêu lên.
Sau đó, ba người Vệ Nhâm cũng nôn ra máu, biến sắc.
"Ta... nhân trữ vật của ta!"
Bốn người đều biết chuyện gì đã xảy ra. Nhẫn trữ vật của bọn họ đã bị cướp rồi, đối phương dùng bạo lực phá giải xóa đi ấn ký của bọn họ, cướp đi nhẫn trữ vật của họ.
Mấy người Tuyên Vân Tâm thấy cảnh này cũng biến sắc.
Mà trong đó, sắc mặt của Tuyên Vân Tâm và Phương Hiểu là ấn tượng nhất.
"Đáng... đáng chết!" Mị Phi hung ác đến phát cuồng: "Mộc Vĩnh đáng chết, ta nhất định phải giết ngươi!"
"Mộc Vĩnh?"
Tuyên Vân Tâm thâm nghỉ ngờ nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, lạnh nhạt ưu nhã hỏi lại: "Mị Phi, chuyện gì xảy ra vậy?"
Mị Phi rất khó chịu, không nể mặt người vừa cứu mình tí nào, một lần nữa bày ra tư thái của đệ tử gia tộc lớn: "Hừ, không liên quan đến các ngươi!"
Mạnh Tiêu không vui hỏi: "Thái độc của ngươi là thế nào đấy?"
"Dù sao cũng là chúng ta vừa cứu các ngươi."
"Ai cần ngươi cứu?" Mị Phi hoàn toàn không cảm kích, ngược lại còn cắn ngược mấy người Tuyên Vân Tâm xen vào việc của người khác.
Tuyên Vân Tâm mỉm cười, nói với Quản Đại Ngưu: "Quản sư đệ, đến lúc đó có thể sắp xếp cho bọn họ nhỉ?"
Quản Đại Ngưu ngầm hiểu, cười lên ha hả: "Đương nhiên rồi, đây chắc chắn là một tin tức lớn." "Ta đã nghĩ xong tiêu đề rồi, muội muội của Mị Càn gặp phải cướp, quần áo không chỉnh tề. Ngươi nói xem, tiêu đề kia có hay không?”
"Ghê... ghê tởm!" Mị Phi giận đến nghiến muốn nát hàm răng: "Chó Thiên Cơ Các đáng chết, sao ngươi không đi chết đi?"
"Đừng tưởng ngươi là người của Thiên Cơ Các ta sẽ không dám xử lý ngươi!"
Phương Hiểu cười lên. Tình huống thế này bọn Mị Phi không cách nào giấu được, trừ phi bọn họ nguyện ý nói ra mọi chuyện ở đây.
Cho nên, nàng ta sẽ làm người tốt, đi thuyết phục Mị Phi: "Phi cô nương, hãy nói chuyện gì đã xảy ra đi, cũng để cho chúng ta chuẩn bị trước."
"Tất cả đều là đồng học, tại nơi nguy hiểm này trao đổi tin tức giúp đỡ nhau có lợi cho tất cả mọi người, phải không?"
"Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra chuyện nơi này đâu."
Mị Phi lạnh lùng nhìn Tuyên Vân Tâm. Nàng ta muốn nghe được chính miệng Tuyên Vân Tâm đồng ý mới yên tâm.
Mặc dù đoàn đội của Tuyên Vân Tâm vừa mới được dựng nên lâm thời, nhưng không nghỉ ngờ gì Tuyên Vân Tâm chính là người đứng đầu.
Tuyên Vân Tâm mở miệng hứa hẹn sẽ không để lộ ra nàng ta mới tin.
Tuyên Vân Tâm cười nhàn nhạt, váy dài màu đỏ như một ngọn lửa hừng hực bao phủ lấy nàng ta, tỏa ra khí tức nóng bỏng vô cùng hấp dẫn.
"Ngươi nói đi, chúng ta sẽ không nói với ai, ha ha, hai vị công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tuyên Vân Tâm cười cười nhìn Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh, khiến cho hai người dâng lên lửa giận.
Vào lúc này, bọn họ cảm thấy Mị Phi vân không chịu nói mang tội ác tày trời.
Mị Phi biết mình không thể không nói. Nếu không nói thì cứ chờ tai nạn xấu hổ hôm nay lên báo Thiên Cơ đi.
Cuối cùng nàng ta bèn kể lại đại khái mọi chuyện một lần, nhưng giấu đi những chuyện bất lợi cho mình.
Theo như nàng ta kể lại, nàng ta gặp phải ba sư huynh muội cùng hung cực ác, vì nàng ta liếc nhìn linh sủng của bọn họ vài lần mà xảy ra xung đột, từ đó dẫn tới chuyện như vậy.
Mà mấy người Tuyên Vân Tâm nghe xongg thì đều trợn tròn hai mắt kinh ngạc, khó có thể tin được. Một vị Hóa Thần không đến ba mươi tuổi, hai Nguyên Anh chưa đến hai mươi lăm tuổi, còn có ba con linh sủng có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Nói đùa cái gì thế?
Mạnh Tiêu là người đầu tiên không †in. Nàng ta hét lớn: "Không thể nào. Các ngươi muốn bịa đặt cũng phải biên ra nội dung ra dáng một tí chứ?"
"Ngươi coi chúng ta là đồ ngốc cũng không thể coi Vân Tâm sư tỷ thành đứa ngốc được!"
Ngoại trừ mỹ mạo, Tuyên Vân Tâm còn có trí thông minh.
Khi ở phái Điểm Tinh, cả môn phái từ trên xuống dưới đều coi nàng ta là quân sư.
Tiến vào học viện Trung Châu rồi, cắt đứt liên hệ với phái Điểm Tỉnh rồi, Tuyên Vân Tâm tháo gông xiềng, biểu hiện càng thông minh hơn, trong học viện, nàng ta cũng có tiếng là thông minh.
"Các ngươi không tin à?" Mị Phi rất khó chịu, con mắt hẹp dài dựng đứng lên như mắt rắn độc khiến người ta khó chịu: "Ta nói thật, muốn tin hay không thì tùy."
Công Tôn Khanh và Cảnh Trường Hoành cũng nhao nhao khẳng định với Tuyên Vân Tâm: "Vân Tâm sư tỷ, đúng là thế đấy, Phi cô nương không lừa tỷ đâu."
"Nếu không phải Hóa Thần, ai có thể đánh chúng ta ngất xỉu chứ?"
Mọi người im lặng ngạc nhiên, chuyện này quá khó tin đi.
Phương Hiểu càng kích động hơn, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi tiếp: "Bọn họ tên gì?"
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến mấy người Mị Phi càng cảm thấy ấm ức.
Tuyên Vân Tâm lại nói: "Tên chưa chắc đã là thật, ngoại hình của bọn họ thế nào?"
Mấy người Mị Phi miêu tả một lát, sắc mặt năm người Tuyên Vân Tâm đều thay đổi.
Mặc dù Tuyên Vân Tâm và Phương Hiểu đã thành thục ổn trọng vượt xa đồng lứa nhưng nghe xong vẫn biến sắc.
Mà mấy người Mạnh Tiêu, Quản Đại Ngưu cùng Giả Tôn thì suýt nữa hô lên.
Mạnh Tiêu hỏi thêm Mị Phi: "Ngươi xác định người mặc trang phục màu lam tên Mộc Vĩnh chứ không phải tên gì khác chứ?"
Mị Phi rất bực bội, tức giận vặn lại: "Có ý gì? Ý ngươi là chúng ta đang nói láo sao?" "Không phải, ý ta là có phải hắn tên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận