Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2004

Chương 2004Chương 2004
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Toàn Phụng Nhật và ba Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc giận quá.
Một mình hắn mà dám khiêu chiến cả bốn thú bọn họ? Coi bọn họ là cái gì?
Chó cảnh à?
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng là Luyện Hư kỳ đấy. Đừng có không coi Luyện Hư kỳ ra gì.
Bốn thú đồng thời xuất thủ, sóng linh lực cường đại càn quét. Linh lực gào thét quay cuồng trong mấy vạn dặm trời đất xung quanh.
Cơn bão linh lực cường đại khiến cho mặt đất chấn động, không ngừng nứt ra.
Khe hở không ngừng bò lan khắp nơi như rắn độc rời động.
Sức mạnh cường đại khiến cho nơi này trở thành một mảnh cấm địa.
Thú xung quanh nhao nhao lùi lại phía sau cách xa xa. “Hai người bọn họ lại vừa nổi điên làm gì vậy?” Nguyên Bá không nhịn được mà hỏi: “Cừu hận với Khuyển tộc thật sự lớn vậy sao?”
Hồ Yên nhìn thấy tộc trưởng của mình thì vội vàng chạy tới báo cáo tình huống.
Các thú cũng đều nghe rõ một hai.
Liễu Xích không nhịn được mà mắng: “Khuyển tộc đang tìm cái chết mà, lại dám ra tay với hai người bọn họ.” Xem như các thú đều hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn muốn hạ tử thủ.
Bắt nạt sư phụ sư muội của người ta, người ta không xử lý ngươi thì xử lý ai?
Hung Trừ nhíu mày: “Tiểu tử này, không định một mình đối phó bốn thú chứ?”
“Thực lực của Toàn Phụng Nhật không yếu hơn hắn, bốn thú liên thủ, dù hắn có là Luyện Hư kỳ tầng chín cũng phải cân nhắc một chút.” Vương Mâu hầm hừ: “Hắn tự đại quá mức!”
Thực lực của Toàn Phụng Nhật là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng bảy, tương đương với cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh. Dù Lữ Thiếu Khanh có được thực lực cường đại đi nữa, nhưng Toàn Phụng Nhật có thêm ba người hồ trợ, Lữ Thiếu Khanh căn bản cũng không đánh lại được.
Ma Lãnh Du lắc đầu: “Nhân loại làm việc luôn xúc động như thế.”
Đối với Khuyển tộc, Ma Lãnh Du chẳng có cảm tình gì. Bởi vì Tiểu Hồng là linh sủng của Lữ Thiếu Khanh, nên lập trường của nàng ta nghiêng về phía Lữ Thiếu Khanh. Nhưng nàng ta cũng không xem trọng Lữ Thiếu Khanh. Một chọi bốn, nào có dễ thắng vậy được?
Hung Trừ thở dài: “Trước mắt cứ để bọn họ đánh một chút đi, phát tiết một chút được rồi thì lại ngăn cản vậy.” Giọng Toàn Phụng Nhật phía xa vang lên: “Cuồng vọng!” Sau đó, kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh tiêu tan, bốn thú liên thủ phản kích, Lữ Thiếu Khanh cũng không ăn được quả ngọt.
Toàn Phụng Nhật thấy thân thể của Lữ Thiếu Khanh hơi lảo đảo mấy lần thì sát ý trong lòng càng tăng lên, bốn thú bọn họ phản kích mà chỉ có thể khiến cho đối phương lao đảo một chút thôi sao? “Toàn lực xuất thủ. Nhất định phải nhân cơ hội này giết chết hắn!”
Không cần Toàn Phụng Nhật giục, ,những thú khác cũng biết đây là cơ hội tốt.
Mấy lần Lữ Thiếu Khanh nhục nhã Khuyển tộc bọn họ, mấy thú bọn họ đã hận hắn thấu xương từ lâu rồi, chỉ muốn diệt trừ đi cho thoải mái.
Khi ở trên trời, tất cả mọi thú đầu đứng về phía Lữ Thiếu Khanh, bên Khuyển tộc muốn ra tay cũng không dám.
Hiện giờ đã có cơ hội thật tốt rồi, làm sao có thể bỏ lỡ? Dưới sự dẫn dắt của Toàn Phụng Nhật, bốn vị Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc cùng nhau liên thủ, thi triển ra sát chiêu của mình.
Gió xoáy mây vần, thiên địa rung chuyển.
“Thiên Cấu Thôn Nguyệt!” Cái đầu chó to lớn há ngoác miệng, ngoạm xuống, dường như muốn nuốt chứng cả thế giới.
“Thiên Cấu trảo!” Tay chó che khuất bầu trời đập vụn hư không, vô số cơn bão không khí gào thét bay ra.
Điên cuồng phá hủy tất thảy. “Thiên Cẩu trấn sát!”
Thân ảnh to lớn tựa như Thái Sơn áp đỉnh, tiếng nổ oanh minh bật nát mặt đất.
Các loại sát chiêu điên cuồng quét ngang hết thảy.
Các loại sức mạnh khác biệt hội tụ, hình thành một sát chiêu lớn. Dưới sức mạnh kinh khủng như vậy, một mảnh thiên địa không ngừng sụp đổ, tựa như tận thế.
Lữ Thiếu Khanh bị bốn người tấn công, hùng hùng hổ hổ nói: “Kiếm quyết giết chó!” Đám thú quan chiến cực kỳ cạn lời.
Một chiêu này có tên là kiếm quyết giết chó thật sao?
Còn nữa, dù có là thế thật đi nữa, ngươi có đến mức phải gọi ra không?
Nguyên Bá tiếp tục lắc đầu: “Dù kiếm quyết có lợi hại hơn nữa thì có thể làm sao?”
“Bị bốn Luyện Hư kỳ vây công, hắn có thể giữ được mạng không cũng còn khó nói.”
Không ít thú cũng có cách nhìn giống như Nguyên Bá, bọn họ cũng không cho rằng một mình Lữ Thiếu Khanh lại có thể đối phó được với bốn Luyện Hư kỳ liên thủ.
Liễu Xích lắc đầu: “Điều này không cần lo lắng, tiểu tử kia rất giảo hoạt.”
Hung Trừ cũng thiếu lòng tin với Lữ Thiếu Khanh: “Hắn không chết được đâu, nhưng đau khổ thì không tránh được.”
“Hừ, cũng tốt, cho hắn biết. thú của Yêu tộc ta không dễ bắt nạt vậy đâu.”
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm xuống, một vầng trăng sáng treo cao.
Ánh trăng trong sáng vẩy xuống trải khắp mặt đất, tựa như trải lên một tầng sương bạc, trông rất đẹp mắt. Nhưng màn sương màu trắng bạc lại khiến cho tất cả đầu dựng đứng lông mao, cảm nhận được một cỗ uy hiếp đáng sợ.
“Đây.... Đây là kiếm quyết gì vậy?”
Có Luyện Hư kỳ kêu lớn, đầy hoảng sợ.
Tất cả mọi người ngầng đầu lên, mặt trăng to lớn chậm rãi rơi xuống y như mặt trăng thật.
Không gian xung quanh không ngừng băng liệt, vô số khe hở hư không xuất hiện. Trăm ngàn dặm vuông xung quanh, tất cả linh lực đầu bị rút sạch chỉ trong chớp mắt. Dường như thiên địa đã trở thành một khu vực chân không. Vô số tu sĩ Yêu tộc hoảng sợ, điên cuồng chạy trốn tứ tán. Bọn họ thất kinh tưởng bị Thiên Ma ngoại vực ẩn nấp_ đánh lén, lại một lần nữa hỗn loạn, máu tươi lại một lần nữa bắn tung tóe khắp mặt đất.
Ánh trăng rơi xuống lại càng mãnh liệt, không hề có sự mất lạnh dịu dàng của ánh trăng mà cực kỳ bá đạo, tựa như ánh mặt trời vậy.
Ánh trăng đi tới đâu trấn áp tứ phương tới đó.
Khí thế của Đám Toàn Phụng Nhật trì trệ, nhưng một khắc sau lại trở nên càng thêm cuồng bạo.
Bọn họ cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, không hẹn mà cùng tăng thêm linh lực trong cơ thể, linh lực cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt tuôn ra như nước sông.
Chỉ trong chớp mắt, mặt trăng đã rơi xuống đầu bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận