Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 731 - Này này, không thể nào



Chương 731: Này này, không thể nàoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái độ Mẫn Phiên rất cường ngạnh, thậm chí uy hiếp nói: "Nếu ra tay, sẽ bất lợi đối với các ngươi."Đúng là hoàn toàn bất lợi, Lữ Thiếu Khanh bị thương, thực lực khó có thể phát huy, mà một mình Úc Linh lại không ngăn được đám Mẫn Phiên vây công.Úc Linh cực hận, quả nhiên là thổ dân dã nhân, không nên tin tưởng bọn họ.Úc Linh đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: "Muốn lấy? Bước qua người ta đi."Lúc này, lỗ tai Lữ Thiếu Khanh khẽ động, hắn nhẹ nhàng đẩy Úc Mộng ra, nói với Mẫn Phiên: "Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối."Vừa dứt lời, bên ngoài có người Tang Lạc vọt tới, hoảng hốt: "Hung, hung thú."Tiếp theo mặt đất chấn động, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét của mãnh thú.Mọi người vội vàng lui ra, tiếp theo, bọn họ thấy được một con rết khổng lồ dài trăm mét màu đen từ xa bò tới.Thân thể thật lớn nhô ra từ trong mây mù, treo ngược trên vách đá, ánh mắt đỏ tươi lạnh như băng nhìn chằm chằm mọi người, miệng kẹp sắc bén vừa đóng vừa mở, làm người ta sởn gai ốc.Úc Linh nhìn con rết khổng lồ, ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đây chính là bảo bối mà ngươi nói à."Nó có thân hình khổng lồ, bề ngoài dữ tợn đáng sợ, hơi thở hung ác tàn bạo khiến sắc mặt Mẫn Phiên và đông đảo tộc nhân Tang Lạc trắng bệch, da đầu tê dại.Mẫn Phiên cắn răng, trong lòng sinh ra vài tia tuyệt vọng: "Chết tiệt, sao nó lại xuất hiện ở đây?"Hoàn cảnh nơi này người Tang Lạc đã tìm hiểu rõ ràng, hung thú Ngô Công cảnh giới Nguyên Anh này ít nhất phải ở cách nơi đây mấy ngàn dặm, đây không phải là nơi nó sẽ lui tới.Bình thường ông ta dẫn người tới nơi này thu thập tốn ma thạch không ít lần, chưa từng đụng phải con rết này.Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ?Bên dưới bề ngoài thô kệch của Mẫn Phiên là một trái tim tinh tế.Ông ta nhanh chóng đoán được nguyên nhân.Chẳng lẽ là do viên tốn ma thạch năm màu kia?"Nhìn cái gì?" Lữ Thiếu Khanh tức giận nói với ông ta: "Bây giờ ngươi nên nghĩ cách xử lý nó mới đúng. Đã đến lúc này mà còn muốn có ý đồ với ta sao?"Mẫn Phiên hừ một tiếng, ông ta khó chịu nói: "Con mãnh thú này nếu dựa theo Thánh tộc các ngươi nói thì là cảnh giới Nguyên Anh, không ai trong chúng ta có thể đối phó được.Trừ phi?""Trừ phi cái gì?"Lữ Thiếu Khanh hiểu ý Mẫn Phiên, không vui, lập tức mở miệng mắng to: "Ngươi đang muốn ta giao tốn ma thạch năm màu ra sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ."Đây chính là đồ của hắn, bỏ vào túi của hắn rồi, trừ phi hắn tự nguyện, nếu không ai cũng đừng nghĩ móc ra từ trong túi của hắn."Không phải chỉ là một con mãnh thú Nguyên Anh kỳ thôi sao? Sợ cái gì, lên đi, đánh với nó đi. Người Tang Lạc không phải dũng cảm nhất sao? Lấy dũng khí của các ngươi ra đi, đừng để ta xem thường các ngươi."Mẫn Phiên có xúc động ném Lữ Thiếu Khanh ra ngoài cho con rết ăn.Không phải chỉ là một con hung thú Nguyên Anh kỳ thôi sao? Chúng ta dũng cảm, nhưng chúng ta không ngu ngốc.Chúng ta căn bản không có năng lực đánh thắng hung thú Nguyên Anh kỳ, đi lên chỉ là chịu chết không công thôi."Ngươi nói lợi hại như vậy thì ngươi đi đi, ngươi đi đối phó với nó đi." Mẫn Phiên không có bộ dáng thật thà chất phác kia, trầm mặt, vô cùng khó chịu."Thôi đi, chỉ là một con hung thú nhỏ, nhìn ngươi sợ kìa." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Loại nhân vật nhỏ này, ta vừa ra tay, đến cặn bã nó cũng không còn.""Nói thì hay lắm, ngươi ra tay đi." Mẫn Phiên cười lạnh, hiện tại ta mới phát hiện tiểu tử ngươi rất biết khoác lác.Quả nhiên, người Thánh tộc đều khoe khoang như vậy sao?"Ta dựa vào cái gì mà phải ra tay?" Lữ Thiếu Khanh lại chậm rãi chắp tay sau lưng, tuyệt không lo lắng: "Thân hình các ngươi khôi ngô hơn ta nhiều, rết muốn ăn cũng phải ăn các ngươi trước. Ta ra tay cũng không có chỗ tốt gì."Con rết nằm bò trên vách núi xa xa, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn họ, miệng lúc mở lúc đóng, có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào, tạo thành áp lực cực lớn cho đám Tang Lạc Mẫn Phiên.Đám người Mẫn Phiên đứng giữa sườn núi không dám lộn xộn.Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, nếu con rết muốn ăn, cũng sẽ ăn những người Tang Lạc thân hình cao lớn, khôi ngô như bọn họ trước.Hai người Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh thoạt nhìn chính là dáng người nhỏ gầy, không có bao nhiêu thịt.Mà Mẫn Phiên nghe Lữ Thiếu Khanh nói một phen lại làm cho lửa giận trong lòng bốc lên, đã đến lúc này rồi mà còn muốn lợi ích? Ngươi có tư cách gì chứ?Mẫn Phiên cắn răng, quát: "Nếu ngươi không dám ra tay thì giao tốn ma thạch ra đây."Tốn ma thạch mặc dù thoạt nhìn rất quý giá, nhưng so với tính mạng của mình và tộc nhân, vẫn là người quan trọng hơn.Ngô Công nhất định là hướng về tốn ma thạch mà đến, giao ra, không chừng có thể sống sót.Nhưng câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh lại khiến Mẫn Phiên hộc máu, hắn dõng dạc nói: "Không giao, dựa vào cái gì mà phải giao? Ta cũng không có thói quen làm con tôm xương mềm. Làm sao có thể khuất phục một con súc sinh chứ? Ta, thà chết chứ không chịu khuất phục!"Cổ họng Mẫn Phiên phát ngọt, một ngụm máu tươi suýt chút nữa dâng lên: "Ta thật muốn đánh chết ngươi."Úc Linh ở bên cạnh nhìn sắc mặt Mẫn Phiên đỏ lên, có xúc động muốn đánh người, trong lòng lại có vài phần đồng tình.Biết hắn chọc giận người như nào chưa?Chỉ riêng việc vừa rồi ngươi muốn trở mặt ở bên trong, tên hỗn đản này sẽ không cho ngươi có ngày lành đâu. Không đánh chết ngươi, cũng phải làm ngươi tức gần chết.Mẫn Phiên biết Ngô Công lợi hại, không có tâm tư đánh nó, mà chỉ phân phó xuống: "Lát nữa nếu đánh nhau, có thể đi bao nhiêu liền đi bấy nhiêu."Lữ Thiếu Khanh ngắt lời Mẫn Phiên, vô cùng kinh ngạc: "Này này, không thể nào, ngươi cứ sợ hãi như vậy sao? Lên đi, liều mạng với nó đi, đừng làm mất uy danh người Tang Lạc của ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận