Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 245 - Ôm chặt đùi của Đại sư huynh (tt)



Chương 245: Ôm chặt đùi của Đại sư huynh (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgười bệnh như Tiêu Y, đội Tiểu Hồng trên đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh Kế Ngôn.Kế Ngôn chú ý tới biểu cảm căng thẳng của sư muội.Trên mặt lộ ra nụ cười khẽ."Muội bị thương thì đi nghỉ ngơi đi."Tiêu Y lắc đầu, vẫn căng thẳng như trước."Đại sư huynh, ta sợ về sẽ bị Nhị sư huynh đánh một trận."Hôm nay nàng mới mách lẻo xong.Vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh đã chạy xa, cho nên trong lúc tức giận nàng mới nói với chưởng môn và sư phụ là Nhị sư huynh chạy rồi.Nhưng Tiêu Y không ngờ Lữ Thiếu Khanh không chạy xa, mà chỉ nấp vào thôi.Lúc Đại sư huynh Kế Ngôn khiêu chiến với Thương Chính Sơ, chính là lúc Lữ Thiếu Khanh bảo nàng đứng ra mắng.Lúc ấy nàng rất là kinh ngạc.Hiện tại mà bảo nàng về Thiên Ngự Phong, đánh chết nàng cũng không dám.Bây giờ chỉ có đi theo bên cạnh Đại sư huynh nàng mới cảm thấy an toàn.Cho dù có đi cùng sư phụ cũng không thể có cảm giác an toàn như vậy.Trên dưới Lăng Tiêu Phái, người có thể làm Nhị sư huynh nghe lời, chỉ có mình Đại sư huynh.Kế Ngôn nghe vậy cũng cạn lời, chỉ lắc đầu.Lữ Thiếu Khanh từng bảo hắn ta cẩn thận, đừng có hành hạ Tiêu Y quá mức.Bây giờ, Lữ Thiếu Khanh mới là người hành hạ Tiêu Y, nàng sắp bị ám ảnh tâm lý rồi.Kế Ngôn suy tư, những chuyện kế tiếp, hắn ta cũng không muốn tham dự nữa.Hắn ta nói cho chưởng môn, sư phụ một tiếng, rồi nói với Tiêu Y: "Đi, chúng ta về Thiên Ngự Phong.""Vâng."Tiêu Y cười tít mắt, hai con mắt hóa thành một sợi chỉ.Hừ, Nhị sư huynh, ta xem huynh làm gì được ta.Đại sư huynh về, xem huynh còn bắt nạt ta như thế nào.Kế Ngôn gác phi kiếm lên, dẫn Tiêu Y rời khỏi.Kế Ngôn vừa đi, làm không ít người cũng muốn đi.Hạ Ngữ suy nghĩ, sau đó nói với trưởng lão An Thiên Nhạn: "Sư thúc, ta không ở lại đây nữa, ta đi Thiên Ngự Phong xem thử."An Thiên Nhạn không phản đối, còn cười: "Đi đi."Đối với An Thiên Nhạn mà nói, bất kể là Kế Ngôn, hay là Lữ Thiếu Khanh, đều có chỗ đáng cho Hạ Ngữ học tập.Đến gần hai người bọn họ, chỉ có lợi chứ không có hại gì cho Hạ Ngữ.Còn việc liệu Hạ Ngữ có khả năng thích Kế Ngôn hoặc là Lữ Thiếu Khanh hay không, An Thiên Nhạn hoàn toàn không để ý.Cho dù thích lại thế nào, dù sao Song Nguyệt Cốc cũng không thể thành của hồi môn được đúng không?Hơn nữa.Mặt An Thiên Nhạn mang mỉm cười, quay đầu nhìn sang một người bên cạnh."Thiều sư đệ, Thiếu Khanh đã có người trong lòng, ngươi định làm thế nào "Bên này, Kế Ngôn dẫn Tiêu Y Ngự Kiếm Phi Hành.Tiêu Y lần đầu tiên Ngự Kiếm Phi Hành, nhìn cảnh tượng dưới chân không ngừng lui về phía sau.Trong mắt nàng tràn đầy vẻ hâm mộ: "Không biết khi nào ta mới có thể Ngự Kiếm Phi Hành trong thời gian dài."Kế Ngôn không quay đầu lại, giọng nói lại truyền vào Tiêu Y trong tai một cách rõ ràng: "Nguyên Anh là được."Hiện tại Tiêu Y chỉ có Trúc Cơ, có thể miễn cưỡng Ngự Kiếm Phi Hành, nhưng linh lực trong cơ thể không đủ để nàng đi một khoảng đường dài.Kết Đan kỳ mới có thể phi hành trong thời gian dài, có điều sẽ rất mệt, chủ yếu là tiêu hao quá nhiều linh lực.Chỉ có đến Nguyên Anh, linh lực trong cơ thể liên tục không thôi là có thể ngự không phi hành hoặc là Ngự Kiếm Phi Hành thời gian dài.Tiêu Y le lưỡi, Nguyên Anh à, giờ nàng mới có Trúc Cơ sơ kỳ thôi, còn chưa Kết Đan nữa.Đợi đến lúc bước vào Nguyên Anh, không biết đã là năm nào tháng nào rồi.Hình như Kế Ngôn nhận thấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Y, giọng nói tiếp tục truyền vào trong tai Tiêu Y: "Cố gắng tu luyện.""Vâng, Đại sư huynh."Tốc độ Ngự Kiếm Phi Hành rất nhanh, không bao lâu đã về tới Thiên Ngự Phong.Có điều lúc này Lữ Thiếu Khanh không có ở Thiên Ngự Phong.Tiêu Y thấy lạ."Nhị sư huynh không ở đây, chẳng lẽ sợ quá, chạy xuống núi suốt đêm?"Tiêu Y cảm thấy dựa theo tính cách của Nhị sư huynh, bị chưởng môn ghi vào sổ đen, thì chạy trốn suốt đêm là chuyện vô cùng bình thường.Có điều, tới khi trời tối, Lữ Thiếu Khanh đã về.Hắn xỉa răng, chậm rãi bước vào.Kế Ngôn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.Tiêu Y ở chính giữa, đội Tiểu Hồng trên đầu, cẩn thận lui ra sau hai bước.Tiêu Y chớp mắt, Tiểu Hồng cũng chớp chớp mắt.Một người một chim nhìn Đại sư huynh và Nhị sư huynh của Thiên Ngự Phong.Lữ Thiếu Khanh cắn hai cái, cầm cây tăm xỉa vào răng nanh mấy lần, cuối cùng phun qua một bên.Vứt rác lung tung.Nếu vậy còn không nói, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại móc cứt mũi, rồi chà chà tay.Khiến cho Tiêu Y đứng bên cạnh trợn trắng mắt, Nhị sư huynh đáng ghét.Không chú ý vệ sinh chút nào.Mặt Kế Ngôn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh như cũ.Lữ Thiếu Khanh thì sao, tuy làm rất nhiều trò, nhưng cũng không nói lời nào.Hai sư huynh đệ ăn ý với nhau, không ai mở miệng trước.Tiêu Y nhìn xem Kế Ngôn bên trái, lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh bên phải, không hiểu nổi vì sao Đại sư huynh và Nhị sư huynh của mình không nói câu nào.Quái thay, hai vị sư huynh định làm gì?Tiêu Y tiếp tục nhìn.Mà lúc này, nàng phát hiện Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu ngoáy lỗ tai rồi.Tiêu Y cạn lời.Có phải ngươi còn tính chùi vào nách không?Quả đúng như suy nghĩ của Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh moi lỗ tai xong, giơ tay lên, chuẩn bị gãi nách.Không thể để cho Nhị sư huynh làm chuyện ghê tởm như vậy."Nhị sư huynh, huynh đang làm gì vậy?"Sau khi Tiêu Y lên tiếng, nàng bỗng nhiên cảm thấy hình như không khí xung quanh nhẹ nhàng hơn không ít.Ngay cả Tiểu Hồng trên đầu nàng cũng chuyển tư thế từ đứng thành nằm úp sấp, ghé vào trên đầu nàng tiếp tục xem trò vui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận