Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1580

Chương 1580Chương 1580
Ngao Thương giận tím mặt: "Nha đầu thối, ngươi cố ý đến gây sự phải không hả?"
Tiêu Y vô tội chớp chớp mắt: "Ta nghĩ vậy thật mà. Ta không dám tới Ngao gia của các ngươi, có vấn đề gì không?"
"Chẳng lẽ tự ngươi cảm thấy Ngao gia nhà mình không khác gì cái nhà xí à?”
"Nếu ngươi nghĩ thế, ta cũng chẳng có cách nào. Ôi, thật ra ấy, Ngao Thương công tử, có cấu con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ ngèo, ngươi có ghét Ngao gia thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ về gia tộc mình như thế, đúng không?"
Dáng vẻ thanh thuần vô tội khiến cho không ít người cảm thấy lời Tiêu Y vừa nói là thật.
Nhưng lại khiến cho Ngao Thương tức giận đến mức tam thi thần suýt nổ tan tành, chỉ hận không thể đánh chết Tiêu Y.
Nha đầu miệng thối này cũng thối y như tên gia hỏa hỗn đản kia vậy.
"Nha đầu thối nhà ngươi, ta phải..."
"Làm sao?" Tiêu Y ngắt lời hắn ta: "Hôm nay không phải tụ tập sao?"
"Chẳng lẽ đến để bắt nạt ta à? Nếu ngươi muốn thế, ta chỉ có thể mời Đại sư huynh của ta đến nói chuyện với các ngươi một chút."
Câu này vừa dứt, không ít người ở đây lập tức nghiêm túc lại.
Một vị Hóa Thần không đến ba mươi tuổi đủ để khiến cho bọn họ cảm nhận được áp lực ngập trời. Có tồn tại loại này, những người cùng thế hệ như bọn họ tương lai rất khó có ngày nổi danh được.
Nói thật ra, người đến tham dự buổi tụ tập này đều biết một phần rất lớn là nhắm đến Kế Ngôn.
Thấy đệ đệ mình sắp bị làm cho tức chết, Ngao Đức chỉ có thể lên tiếng: "Được rồi, đừng có nói những lời này nữa."
"Lần này mời Tiêu Y đến tụ tập một chút, làm quen làm thân."
"Sau này mọi người cũng đều là học sinh trong học viện, cũng coi như là sư huynh sư tỷ đồng môn, trước đó có gì không vui cũng coi như một cơn gió thổi qua thôi."
"Thế nào?"
Tiêu Y cười cười giảo hoạt nói: "Đương nhiên, ta là người ngoài tới, sợ nhất là đắc tội với người khác."
Không ít người bó tay.
Vừa rồi ngươi gần như nói toẹt ra Ngao gia như cái nhà xí đấy.
Còn khiến cho Ngao Thương tức đến nỗi suýt nôn ra máu.
Đây là hành vi nên có của người sợ đắc tội với người khác à?
Mặt Ngao Đức cũng quất lại, dù trước mặt hắn ta là Tiêu Y nhưng dường như hắn ta đang nhìn thấy gia hỏa mặc trang phục màu lam kia.
Nhưng dù sao Ngao Đức cũng là Ngao Đức, điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, lại lần nữa mỉm cười nói: "Tiêu cô nương, ngồi đây được không?"
Hắn ta chỉ chỉ bên trái mình, vị trí rất tốt, nhưng không lớn, không chứa được bốn người. Lời nói thì rất hay, nhưng động tác lại rất buồn nôn.
Tiêu Y thấy thế cũng kệ hắn ta, đi tìm một góc trống: "Chúng ta ngồi đây đi."
"Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, là đồ nhà quê, không xứng có được chỗ ngồi tốt một chút."
Buồn nôn!
Siêu cấp buồn nôn!
Ngao Đức sắp phát ói!
Sao tên hỗn đản đi rồi còn để lại một tiểu nha đầu hỗn đản ở đây?
Cố ý để nó ở lại khiến ta buồn nôn sao?
Thật muốn đánh chết rồi ném nó ra ngoài luôn.
Nhưng buổi tụ tập hôm nay mục đích chính là nhắm vào Tiêu Y, nàng ngồi mép hẻo lánh bên ngoài, đến khi ấy bắt nạt cũng không đã.
Muốn bắt nạt nàng nhất định phải để nàng ngồi ở vị trí bắt mặt nhất, bắt nạt mới sướng.
Nếu không hôm nay mất công vô nghĩa rồi.
Cuối cùng, hắn ta nói với một thiếu nữ mặc váy dài màu tím nhạt: "Thượng Quan cô nương, để các nàng ngồi chung với ngươi, được không?"
"Đương nhiên không sao cả."
Thiếu nữ mỉm cười vẫy tay với Tiêu Y: "Ta nghe Điểu sư thúc nói các ngươi với Đại Ngưu quan hệ rất tốt, lại dây ngồi đi"
Thiếu nữ này không phải ai khác mà chính là Đại sư tỷ Thiên Cơ Các, Thượng Quan Xúc. Thực ra, Quản Đại Ngưu nhìn thấy nàng ta cũng phải gọi một tiếng Đại sư tỷ.
Là một trong những đại biểu thiên tài trên tầng cao nhất của thế hệ trẻ tuổi Trung Châu.
Xét thấy còn quan hệ với Quản Đại Ngưu, đương nhiên Thượng Quan Xúc muốn thân thiết với Tiêu Y hơn những người khác.
Thượng Quan Xúc vừa lên tiếng, Tiêu Y lập tức lao đến, như thể nàng chỉ chờ đến lúc này vậy.
Nàng lại gần, ngọt ngào nói: "Được được, có thể ngồi cùng Thượng Quan tỷ tỷ không gì tốt hơn."
"Ta cũng từng nghe Bàn Tử nhắc đến Thượng Quan tỷ tỷ, đã muốn được gặp tỷ tỷ từ lâu, cuối cùng hôm nay đã được thấy chân nhân, không giống với những gì Bàn Tử nói."
"Ð? Làm sao lại không giống?" Thượng Quan Xúc nhìn Tiêu Y cười nói chân thành như tiểu muội muội nhà bên, nhịn không được mà đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Hai mắt Tiêu Y sáng lên giảo hoạt: "Hắn ta nói, tỷ tỷ hung thần ác sát, toàn thân bắp thịt, hệt như nam nhân vậy."
"A? Thật sao? Hắn ta nói vậy thật sao?"
"Thật mà, sao muội phải nói xấu hắn ta chứ?" Vẻ bề ngoài thanh thuần chính là lớp ngụy trang tốt nhất của Tiêu Y, vừa tiếp xúc với nàng không được bao lâu, Thượng Quan Xúc đã không nghỉ ngờ những gì nàng nói.
Nàng ta vẫn mỉm cười, gật đầu nói: "Vậy à, ta biết rồi."
Nghe thì không thấy có gì. Nhưng người quen với nàng ta đều âm thầm cầu nguyện cho Quản Đại Ngưu vài câu trong bụng, bất tri bất giác hắn ta vừa bị Tiêu Y chơi cho một vố.
Cũng coi như là họa trời giáng.
€ó lẽ chỉ có Tuyên Van Tâm là hiểu VÌ sao.
Đây là Tiêu Y đang muốn xả giận cho Lữ Thiếu Khanh.
Ai bảo Quản Điểu là phụ thân của Quản Đại Ngưu chứ?
Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa.
Thấy Tiêu Y ngồi xuống, Ngao Đức đang bưồn nôn cũng chẳng muốn khách sáo nữa.
Hắn ta vào thẳng chủ đề chính, lừa ra một nụ cười hỏi Tiêu Y: "Đúng ròi, Tiêu cô nương, vì sao Đại sư huynh và Nhị sư huynh của ngươi không đến?" Tiêu Y lườm hắn ta một cái, hỏi lại: "Đại sư huynh nhà ta mà tới, ngươi có dám yên tâm ngồi đây không?"
Kế Ngôn quá mạnh. Hắn ta tới, lúc nào Ngao Đức cũng phải cụp đuôi đứng một bên.
Đương nhiên hắn ta không hy vọng Kế Ngôn đến đây.
Ngao Đức hỏi câu trước cũng chỉ để tung mồi thôi, cho nên dù có bị Tiêu Y khinh bỉ, hắn ta vẫn không tức giận mà rất hài lòng, lại hỏi tiếp: 'Kế Ngôn công tử đã không rảnh, vậy Nhị sư huynh của ngươi đâu?"
Đây mới là vấn đề chủ yếu mà hắn †a muốn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận