Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2098

Chương 2098Chương 2098
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Lý do này còn được.” Lữ Thiếu Khanh nghe thấy rất hài lòng: “Muội yên tĩnh một chút cho ta, đừng quấy rầy ta, nếu không thu thập muội.” “Vâng.”
Lữ Thiếu Khanh bên này xem tin tức, lúc mặt trời xuống núi, Tiêu Sấm mang theo vợ chồng Tiêu Dũng và Tô Uẩn Ngọc cùng nhau đến đây. Sau khi bước vào Thiên Ngự Phong, Tiêu Dũng không kìm được ồ lên một tiếng: “Nơi này, rất tốt.”
Thân là tu sĩ, tự nhiên có thể cảm thụ được khác biệt giữa thiên địa.
Linh khí nơi này tỉnh thuần hơn bên ngoài mấy phần, linh khí mờ mịt, chung quanh tràn ngập linh vận.
Hành tẩu trong đó, có thể cảm nhận được niềm vui tinh thần thể xác vui vẻ.
Từng tế bào trong cơ thể đều đang hoan hô nhảy câng. Chỗ như vậy đặt ở nơi khác, tuyệt đối là nơi khiến các thế lực lớn nhỏ tranh nhau bể đầu.
Phàm nhân bình thường sinh sống ở đây có thể kéo dài tuổi thọ, tu sĩ thì có thể tu vi tiến nhanh.
Tiêu Sấm biết là nguyên nhân gì, Thiên Ngự Phong nơi này chính là mới trồng một gốc cây ngô đồng.
Nhưng loại chuyện này vẫn nên ít nói thì hơn.
Trước đó Ngu Sưởng đã ra lệnh, Thiên Ngự Phong ngoại trừ mấy phong chủ và đệ tử thân truyền bọn hắn biết, các trưởng lão khác không được cho phép đều không được bước đến đây một bước.
Ba người đi xuyên qua rừng núi, rất nhanh đã ởđi lên tới Thiên Ngự Phong. Vừa bước vào chủ phong, ba người đột nhiên cảm nhận được trong không khí có một cô phong mang.
Giống như trong không khí giấu đầy vô số kim châm, tuy nhiên rất nhanh, loại cảm giác này liền tiêu tán.
Ba người còn chưa kịp phản ứng, vừa muốn nói chút gì đó, Tiêu Dũng đã thấy Lữ Thiếu Khanh ở xa xa.
“Là Lữ công tử, tiểu Y cũng ở đầy.”
Tô Uẩn Ngọc đứng bên cạnh trượng phu, vừa nhìn đã thấy Lữ Thiếu Khanh nằm xem Thiên Cơ Bài.
Tuy ngồi ở cạnh bàn bên cạnh viết gì đó, giữa hai người có một loại mỹ cảm hài hòa khác biệt.
Tô Uẩn Ngọc là nữ nhân, giác quan mạnh hơn.
Trên mặt mang theo nụ cười từ mẫu, có một cảm giác càng nhìn Lữ Thiếu Khanh càng thấy hài lòng: “Hai người nhìn như vậy, rất ấm áp, rất có tình yêu.”
“Một người đọc sách, một người viết chữ.”
Tiêu Dũng bên này sau khi nhìn thấy nữ nhi của mình vốn rất vui mừng nhưng mấy lời của thê tử khiến nụ cười của ông ta lập tức biến mất. Bà nội nó, vừa nhìn đã rất khó chịu.
Đọc sách cái gì, cầm Thiên Cơ Bài, e là đang xem mấy loại văn màu vàng nào đó.
Vừa nhìn đã biết là một tiểu tử không nghiêm chỉnh.
Ấm áp cái cọng lông.
Tình yêu cái quái gì.
Tiêu Sấm ở bên cũng âm u nói: “Tiểu tử kia không phải đang đọc sách, ai biết hắn đang đọc gì chứ?”
Đọc sách cái gì, không cầm một quyển sách đọc thì không được coi là đọc sách. Tiêu Dũng thở phì phò tiến lên: “Lữ công tử, đã lâu không gặp, vẫn ổn chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ba người Tiêu Sấm tới, lúc này thu hồi thiên cơ bài, mỉm cười hành lễ chào hỏi.
“Sư bá, bá phụ, bá mẫu!”
Tô Uẩn Ngọc âm thầm gật đầu, rất lễ phép.
“Cha, mẫu thân!” Tiêu Y bên này để bút xuống, vọt thẳng tới, nhào vào lòng Tô Uẩn Ngọc.
Nhiều năm không gặp, Tiêu Y đã sớm nước mắt rưng rưng. Tiêu Dũng và Tô Uẩn Ngọc cũng mắt đỏ ửng.
“Nữ nhi ngoan.”
Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ thối lui ra xa để một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ.
Lữ Thiếu Khanh bên này dựa lên cây ngô đồng.
Âm thanh trầm muộn của cây ngô đồng truyền đến: “Có thể đừng dựa sát vào ta được không?” Mặc dù là bị ép theo Lữ Thiếu Khanh, nhưng khó chịu với Lữ Thiếu Khanh cũng là thật.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, trực tiếp nhảy tới, đặt mông ngồi trên cành cây, tiểu Hắc cũng nằm lên đây.
Nó nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tới, bay nhảy tới nằm sấp trên người Lữ Thiếu Khanh: “Chai” Lữ Thiếu Khanh ôm tiểu Hắc, sờ lên đầu tiểu Hắc.
Có cây ngô đồng già, tiểu Hắc cũng bắt đầu nằm lên cây ngô đồng yên lặng đi ngủ. Phương thức tu luyện của tiểu Hắc là đi ngủ, chỉ cần thời cơ đến, thực lực cũng liên tăng lên.
“Tiểu tử, xuống đi!”
Cây ngô đồng tức chết, bảo ngươi đừng dựa sát, con mọe nó ngươi ngồi lên luôn à? Có tin ta cắn ngươi không? “Đừng la nữa.” Lữ Thiếu Khanh võ võ cây ngô đồng nói: “Còn la, ta đem phần chim tới bón cho ngươi ăn đấy.”
“Cút, ai cần thứ đồ này?” Cây ngô đồng tức giận tới mức cắn răng.
“Cái này, cũng là cây ngô đồng?” Một âm thanh vang lên mang theo kinh nghỉ bất định.
Là Tiêu Sấm.
Tiêu Sấm lúc này mang theo chấn kinh đứng dưới cây ngô đồng, tỉ mỉ quan sát.
Cao trăm mét, cành lá um tùm, tản mát ra một cô thần vận xấp xỉ đại đạo.
Bên ngoài mấy dặm vô số chim bay lượn tới tận chân trời, không ngừng đi tới đi lui về phía này. Chúng vừa muốn tới gần cũng không dám tới gần. Tiêu Sấm nhìn cái cây đối diện xa xa, cũng là cây ngô đồng.
Nhưng có thể nhìn ra được chúng khác nhau rất rõ ràng, khác nhau như người lớn với trẻ con vậy, vừa nhìn một cái là có thể phân biệt ra được. “Đúng vậy, cây ngô đồng.” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng trả lời: “Chẳng có gì ghê gớm.” Tiêu Sấm mắt trợn trắng, chăng có gì ghê gớm?
Giọng điệu này của ngươi là như thế nào?
Nói chứ như là cỏ dại ven đường vậy.
Đây là thần thụ đấy.
Chẳng trách điều kiện của Thiên Ngự Phong càng ngày càng tốt.
“Ngươi, tiểu tử, ngươi làm sao làm được?” Tiêu Sấm không kìm được đưa tay sờ lên cây ngô đồng.
Một gốc không đủ, lại mang về một gốc.
Thật sự là cỏ dại ven đường sao? “Soạt!” Cây ngô đồng không vui, một nhánh cây quét ngang xuống: “Đừng sờ lung tung!"
Cây ngô đồng ngạo kiều.
A miêu a cẩu gì cũng có thể tùy tiện sờ ta sao?
Coi ta là gì?
A miêu a cấu à?
Tiêu Sấm bị giật nảy mình. Nhưng không tức giận, ngược lại càng thêm chấn kinh: “Thế mà đã có linh tính?” Như vậy càng thể hiện ra sự trân quý của cây ngô đồng. Ánh mắt Tiêu Sấm càng thêm nóng bỏng.
“Tốt, tốt.”
Có thần thụ này, Thiên Ngự Phong tốt, Lăng Tiêu Phái cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Lữ Thiếu Khanh bên này không hài lòng, hung hăng võ cây ngô đồng: “Khách khí một chút cho ta, đầy là sư bá của ta.”
Tiêu Sấm vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Thần thụ mà, hơi khó tính chút là chuyện rất bình thường.
Ngạo kiều cũng càng bình thường.
Nếu không thì không xứng gọi là thần thụ.
“Hừ!”
Cây ngô đồng lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận