Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1063: Ta không muốn đặc biệt

Chương 1063: Ta không muốn đặc biệt.
"Chết đi cho ta!"
Nguyên Anh kỳ Kiếm gia trùng sát về phía quái vật, trường kiếm vung ra, kiếm khí tung hoành.
Kiếm mang kinh khủng bao phủ quái vật, kiếm ý phong mang trong nháy mắt cắt quái vật chỉ có Kết Đan kỳ thành vô số mảnh vụn.
Nguyên Anh kỳ Kiếm gia toàn lực xuất thủ vừa phát tiết lửa giận vừa lộ ra sự cường đại của Kiếm gia.
Quái vật gào thét một tiếng, biến mất trong kiếm quang.
Nguyên Anh kỳ Kiếm gia thu kiếm đứng đó, ngạo nghễ nói:
"Không biết sống chết." Sự tự tin tản ra khiến hắn ta cảm thấy mình đã giúp Kiếm gia lấy lại được mặt mũi.
Người Kiếm gia cũng nhao nhao kêu lên:
"Trưởng lão uy vũ!"
"Đại nhân uy vũ !"
"Haha, chẳng qua chỉ là một quái vật nho nhỏ mà cũng dám tới khiêu chiến chúng ta sao? Muốn chết!"
"Một quái vật Kết Đan kỳ không biết tự lượng sức mình..."
Nhưng mà sau một khắc.
Từ trong khe hở càng truyền đến nhiều tiếng rống giận dữ hơn, tiếp theo lần lượt từng con từng con quái vật màu đen từ trong khe hở lao ra.
Trong nháy mắt hàng ngàn, hàng vạn con, thậm chí nhiều quái vật hơn lao ra. Một màn này dọa sợ tất cả tu sĩ Thánh tộc.
Những người Kiếm gia ban nãy còn đang hô to giờ cổ như bị người ta bóp, không phát ra được chút âm thanh gì.
Tất cả mọi người bị dọa phát sợ.
Bao gồm cả nhóm người Đàm Linh, Mộc Vĩnh. Những quái vật này tản ra thực lực cũng không mạnh, cũng chính là Kết Đan kỳ hoặc là Trúc Cơ kỳ, nhưng số lượng nhiều lắm, mấy ngàn, hơn vạn.
Hơn nữa chúng còn đang không ngừng liên tục lao ra từ bên trong giống như vô số dã thú đói bụng bị nhốt lại.
Từng cặp mắt đỏ ngầu mang theo sự tàn nhẫn khát máu và điên cuồng.
Nhiều quái vật như vậy tụ tập cùng một chỗ, tản ra khí tức hết sức kinh người. Khóe miệng bọn chúng chảy nước dãi như nước mưa rơi xuống, sau khi rơi xuống mặt đất xuất hiện những cái lỗ, phát ra tiếng xèo xèo, ăn mòn mặt đất.
Rất nhanh, mặt đất bên dưới vết nứt liền trở thành một mảng màu đen.
Màu đen thuần túy ấy như thôn phệ tất thảy quang mang, tà khí quỷ dị, kinh khủng làm người ta sợ hãi.
"Quá, quá đáng sợ..."
"Mau, chạy mau..."
Các tu sĩ Thánh tộc không bình tĩnh được nữa, rất nhiều người bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, có người xoay người chạy.
Vừa chạy, bọn quái vật như được sai khiến, bắt đầu hành động.
Hai cánh chấn động vọt từ trên trời xuống như một đám châu chấu màu đen, một mảnh đen nghịt tạo cho người ta áp lực lớn lao.
Lần này người của ba nhà Kiếm gia, Thôi gia, Loan gia tới đây kỷ luật khá tốt, chưa từng xảy ra tình trạng tự tiện chạy trốn.
Một lão giả Nguyên Anh kỳ Loan gia đứng ra quát: 'Mọi người không cần kinh hoảng, kết trận chiến đấu."
Nguyên Anh kỳ của Kiếm gia, Thôi gia cũng đứng ra, bón hắn bước ra phía trước nhất, sau lưng là đông đảo đệ tử tộc nhân.
Trên trăm tên tu sĩ tụ hợp cùng một chỗ, bọn hắn kết thành một cái trận hình bảo hộ người bị Thương phía sau.
Bọn hắn xuất thân đại gia tộc nên biết đối mặt kẻ địch xoay người bỏ chạy là cách làm ngu xuẩn nhất.
Cho dù rút lui cũng phải đối mặt chính diện với kẻ địch, ngăn trở kẻ địch mới có đường sống có thể trốn.
Quái vật màu đen cũng chẳng thèm để ý gì cả, trong đầu bọn chúng chỉ có một chỉ thị.
Hủy diệt!
Quái vật màu đen trùng sát tới như nước thủy triều đen kịt từ trên trời giáng xuống, nhào về phía đông đảo tu sĩ Thánh tộc.
Đối mặt với quái vật đánh tới, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng trước nhất xuất thủ trước.
"Giết!"
Trong chốc lát, từng đạo kiếm quang sáng lên, pháp thuật bùng lên, linh lực cường đại nổ tung, trời đất chấn động...
Càng ngày càng nhiều quái vật lao ra, Mộc Vĩnh trong lòng càng trở nên lo lắng.
Hắn ta nhìn chúng đánh nhau với tu sĩ Thánh tộc.
Mặc dù bọn quái vật phần lớn vừa tiếp xúc với công kích liền hóa thành tro tàn nhưng số lượng quái vật từ bên trong xông ra càng ngày càng nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù là Nguyên Anh kỳ, đối diện với mấy quái vật này cũng sẽ kiệt lực mà chết.
Điều khiến Mộc Vĩnh càng lo lắng hơn là, quái vật trùng sát ra cho dù chỉ có thực lực Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ nhưng người bình thường đều biết chắc chắn đằng sau còn có quái vật cường đại hơn.
Không cần nhiều, chỉ cần có mười đến tám Nguyên Anh kỳ đều đủ để tất cả những người trong này tan tác, thậm chí toàn diệt. Người nơi này toàn diệt Mộc Vĩnh không thèm để ý, dù là ở trong này có Kiếm Nhất người hắn ta muốn bảo vệ nhất.
Giờ điều Mộc Vĩnh lo lắng là tương lai của Thánh tộc.
Nhớ tới lời sư phụ đã nói, trong lòng Mộc Vĩnh không kìm được run rẩy.
Hắn ta hung ác nói với Lữ Thiếu Khanh:
"Tiểu tử, ngươi có giúp hay không?"
"Không giúp thì sao?" Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Mộc Vĩnh.
"Không giúp?" Mộc Vĩnh lộ ra sát ý:
"Không giúp các ngươi cũng đừng mong rời đi."
Khí tức của Mộc Vĩnh đột nhiên cuốn ra, một cỗ khí tức khiến người ta run rẩy bộc phát. Trong nháy mắt Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được một áp lực cường đại.
Hai con tiểu bạch trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, một lần nữa xù lông.
Mộc Vĩnh hung hăng trở nên vô cùng đáng sợ, dường như trong cơ thể hắn ta ẩn chứa một con hung thú kinh khủng, nhắm vào người ta mà thôn phệ.
Hai con ngươi của Mộc Vĩnh cũng trở nên lạnh lùng, hắn ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, để Lữ Thiếu Khanh biết, Mộc Vĩnh cũng không phải là đang nói giỡn.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với Mộc Vĩnh như vậy liền trầm mặc một lát, sau đó đối mắt với Mộc Vĩnh:
"Ngươi đang uy hiếp ta?
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh vô cùng bình tĩnh, ngữ khí không nghe ra bất kỳ ba động gì. Mộc Vĩnh hào phóng thừa nhận:
"Không sai, ngươi có thể xem như uy hiếp."
"Với ta mà nói, ngươi nhất định phải xuất thủ, nếu không ngươi đừng trách ta không khách khí."
Lữ Thiếu Khanh lại trâm mặc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
"Xem ra, ta không giúp ngươi là không được rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận