Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 267 - Nàng không nôn nghén sao?



Chương 267: Nàng không nôn nghén sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCổ Liệt không nhịn được mà quát lên: “Chuyện tới bây giờ rồi ngươi còn dám nói!”“Ngươi thật đáng chết!”Nói xong, gã ta ném hai tờ linh phù ra.Vừa ra tay đã là hai tấm linh phù tam phẩm.Hai tấm linh phù vỡ ra giữa không trung, chỉ trong chốc lát, trước mắt Lữ Thiếu Khanh chỉ còn nhìn thấy vô số lá cây.Lá cây từ vô số linh lực kết tinh thành vừa xuất hiện, to cỡ bàn tay, mép lá hình răng cưa, trên đó tản ra hàn quang khiến người ta sợ hãi.Lá cây như phi tiêu rít rít lao tới Lữ Thiếu Khanh.Cổ Liệt cười lạnh càng lợi hại hơn, gã ta là Kết Đan tầng tám, tuy lần này không dốc toàn lực xuất thủ nhưng tin tưởng là cũng đủ.Lữ Thiếu Khanh chắc chắn không thể ngăn cản nổi.“Đánh nhau với ấy tên Kết Đan trung kỳ thành lưỡng bại câu thương, đối mặt với ta, xem ngươi ngăn cản thế nào?”Cổ Liệt vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.Bởi vì, có một đạo kiếm quang xẹt qua, lá cây khắp trời bỗng nhiên lần lượt nổ tung.Chỉ trong chớp mắt, đòn tấn công của gã ta đã bị phá giải.Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh cũng lại xuất hiện ngay trước mặt Cổ Liệt.Cổ Liệt kinh hãi hô: “Ngươi… ngươi…”“Ngươi cái gì mà ngươi?” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí ngắt lời gã ta: “Chưa thấy ai đẹp trai à?”Sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ y phục rách rưới của mình, nói thầm: “Biết sát ý của ngươi với ta sâu thế ta đã không giả vờ nữa.”“Được rồi!” Lữ Thiếu Khanh không vội ra tay với Cổ Liệt mà hỏi: “Nha đầu Vân Tâm kia ở đâu?”Cổ Liệt thầm giật mình, theo bản năng muốn phủ nhận.Lữ Thiếu Khanh chặn họng gã ta: “Không cần phủ nhận, ta biết nàng ta đã tới đây.”“Bằng không ta cũng không ở lại đây để chơi với ngươi lâu thế này.”“Thật tưởng ta nhàn rỗi lắm à?”Cổ Liệt hừ một tiếng: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”Gã ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách đầy kiêng kị, ngoại trừ gã ta, các đệ tử khác của Điểm Tinh Phái không ai biết Tuyên Vân Tâm đến đây.Lữ Thiếu Khanh dám khẳng định như vậy?Nếu là thật, thì tâm tư của hắn quá kinh khủng rồi.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, đã tính trước, hắn bèn dứt khoát hét lớn: “Vân Tâm, ra đi, trốn nữa cũng không để làm gì đâu.”“Ngươi để cho ba tên tiểu cường Long Trì Chân nhân đến đơn giản chỉ vì muốn thăm dò thực lực của ta, để cho bọn họ tiêu hao thực lực của ta, rồi để cho lão gia hỏa Cổ Liệt đến đối phó với ta đảm bảo vạn vô thất nhất.”Không có lời nào đáp lại.Cổ Liệt không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, Tuyên Vân Tâm không lộ ra bóng dáng gì.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, chẳng lẽ nàng ta không tới?Nhưng hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.Hắn có thể xác định một trăm phần trăm rằng Tuyên Vân Tâm nhất định sẽ theo Cổ Liệt đi vào Lăng Tiêu Phái.Khỏi cần phải nói, thấy Cổ Liệt thế này, hắn có thể khẳng định chắc chắn luôn.Nghĩ nghĩ một hồi, Lữ Thiếu Khanh hỏi Cổ Liệt: “Vân Tâm nàng ấy không sao chứ? Khi về Điểm Tinh Phái nàng có gì khác biệt không?”Khác biệt? Đương nhiên là có.Khi Tuyên Vân Tâm trở lại đã bị thương nghiêm trọng, hiện tại vẫn còn chưa ổn.Nhưng đây là chuyện của phái Điểm Tâm, của Tuyên Vân Tâm.Cổ Liệt vừa định nói một câu “Liên quan gì tới ngươi”Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: “Vân Tâm nàng có nôn nghén không?”Nôn? Nôn nghén?Cổ Liệt trợn trừng hai mắt ngây ngốc.Nhìn Lữ Thiếu Khanh thẹn thùng như thế…. Chẳng lẽ… cái này… không lẽ là thật sao?Cũng không có cách nào, vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh khiến người ta khó mà không tin.Mà lúc này.Cách đó vài dặm có một thân ảnh màu đỏ bay xuống như tiên tử tử cung trăng giáng trần.Tuyên Vân Tâm xuất hiện, như một con trâu điên đang phát rồ, phẫn nộ xông đến gầm thét: “Hỗn đản. Ngươi câm miệng cho ta.”“Ta muốn giết ngươi.”Còn không ra, Lữ Thiếu Khanh nói hươu nói vượn một lúc nữa khéo nàng ta sinh cả em bé luôn rồi.Nàng ta nhanh chóng ném mấy linh phù tới chỗ Lữ Thiếu Khanh.Chỉ hận không thể đánh hắn nát bét.Hiện tại Tuyên Vân Tâm đang bị thương nghiêm trọng, thực lực mười phần không còn một, với Lữ Thiếu Khanh, đòn tấn công của nàng ta chỉ nhẹ hều, không uy hiếp tí nào.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại tỏ ra chật vật vô cùng, kêu lớn: “Mưu sát thân phu!”“Hỗn đản, hỗn đản!” Tuyên Vân Tâm còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng cơn đau trong cơ thể khiến nàng ta không thể không dừng lại.Nếu tiếp tục tấn công sẽ rất dễ bị thương lần nữa.Cổ Liệt cũng ngăn cản Tuyên Vân Tâm, nói: “Vân Tâm sư điệt, để cho ta tới đi. Nỏ mạnh hết đà, không đáng để lo.”Gã ta nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy khinh thường cũng tràn đầy tự tin.“Hỗn đản, ngươi chết đi.!”Tuyên Vân Tâm tràn ngập oán hận nhìn Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể ngay lập tức chém hắn thành muôn mảnh.Lữ Thiếu hanh cười hi hi đánh giá Tuyên Vân Tâm một phen: “Chịu ra rồi hả?”Tuyên Vân Tâm hít sâu hai hơi, đè ép cỗ lửa giận trong lòng, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.Nàng ta không hiểu, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Ngươi biết ta ở đây?”Dọc đường nàng ta không hề để lộ hành tung, ngoại trừ Cổ Liệt, không một ai biết.Ngay cả đồng môn cũng không biết nàng ta đến thành Lăng Tiêu, làm sao Lữ Thiếu Khanh biết được?Những vấn đề này, nàng ta không ngại hỏi rõ Lữ Thiếu Khanh trước khi hắn chết.Lữ Thiếu Khanh cười xùy một tiếng, khinh bỉ nói: “Rất đơn giản, ngươi vừa xuất hiện trong thành Lăng Tiêu ta đã ngửi thấy mùi thơm của ngươi rồi.”Nói xong, hắn còn cố ý hít hít một cái, cực kỳ vô lại.Tuyên Vân Tâm tức giận lại muốn ra tay.“Nói cho rõ ràng, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái.” Tuyên Vân Tâm nghiến răng, hận ý trùng thiên.“Rất đơn giản, chỉ có mấy người biết ta và Hạ Ngữ sư tỷ vào bí cảnh, ngươi cũng là một trong số đó.”“Ngoại trừ ngươi, còn ai cố ý chọc ra tạo phiền phức cho ta chứ?”“Hơn nữa còn biết Hạ Ngữ sư tỷ đang ở Thiên Ngự Phong nữa, ngươi không đến thành Lăng Tiêu làm sao thăm dò ra được?”Tuyên Vân Tâm hiểu ra. Khi ấy nàng ta chỉ muốn gây chút phiền phức cho Lữ Thiếu Khanh, mà quên đi điểm này.Quả nhiên, tâm cơ đủ sâu. Tuyên Vân Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận