Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2189: Chương 2189

Chương 2189: Chương 2189Chương 2189: Chương 2189
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lần này nhân tộc hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng.
“Xong, xong đời rồi!”
“Chúng ta chết chắc rồi!” Không chỉ các tu sĩ bình thường, ngay cả năm nhà ba phái, tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng lâm vào tuyệt vọng.
Chiến đấu lại nổ rai
Trận chiến lần ba nổ ra, tu sĩ nhân tộc lại lần nữa liều mạng ngăn cản.
Nhưng lần này đám quái vật dĩ dật đãi lao, trạng thái hoàn hảo, số lượng đông đảo.
Tu sĩ Luyện Hư kỳ của nhân tộc vừa mới bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong.
Bọn họ bị thương, bại lui. Cuối cùng!
Có ba tu sĩ Luyện Hư kỳ bị quái vật bao vây, không địch lại được, cuối cùng bị xé thành mảnh nhỏ trong tiếng kêu thảm thiết.
Bi thương tràn ngập khắp thiên địa, các tu sĩ khóc ròng ròng.
Tu sĩ Luyện Hư kỳ vẫn lạc khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Thừa dịp nhân tộc hỗn loạn, một quái vật Luyện Hư kỳ thừa lúc sơ hở mà xông lại tiếp cận Nhữ Thành, cách mấy chục dặm vồ mạnh một trảo xuống.
“Âm ầm”
Trong tiếng vang to lớn, góc đông bắc Nhữ Thành chớp mắt đã sụp đổ rồi biến mất. Đại địa vỡ ra, sụp đổ, bị sức mạnh kinh khủng vồ xuống, đủ loại trận pháp to to nhỏ nhỏ sụp đổ, vô số tu sĩ biến mất trong tiếng kêu gào thảm thiết. Nếu nhìn xuống từ trên cao, Nhữ Thành giống như một cái bánh mì bị thứ gì đó cắn mất một góc.
“Đáng chết!”
Bên này tu sĩ nhần tộc vội vàng ngăn con cá lọt lưới. Trận chiến ngày càng bất lợi với nhân tộc.
Chẳng mấy chốc, lại có hai người bị thương, bị mấy con quái vật vây quanh.
Quái vật không biết võ đức, một khi phát hiện có người bị thương sẽ lập tức lấy ưu thế số lượng vây giết tu sĩ nhân tộc.
Hai tu sĩ nhần tộc tràn ngập nguy hiểm, nhưng bên này nhân tộc không thể trích ra được một ai đi cứu viện nữa rồi.
Nhìn thấy tu sĩ nhân tộc lâm vào khổ chiến, Giản Bắc quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, huynh không ra tay sao?”
Hiện giờ theo như Giản Bắc biết, tu sĩ Luyện Hư kỳ chỉ còn có hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Nếu hai người bọn họ đồng ý giúp đỡ, chắc chắn có thể giảm bớt được áp lực cực lớn cho nhân tộc.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn nằm trên tàng cây, không hề có dự định hồ trợ.
“Ra tay làm gì? Trung Châu các ngươi đất rộng người nhiều, cao thủ như mây, ta chỉ là người xứ khác, không cần phải đi ra mất mặt.” Giản Bắc rất xúc động muốn đánh Quản Đại Ngưu.
“Đại ca, huynh không ra tay, Nhữ Thành sẽ gặp nguy.” Giản Bắc vội vàng vuốt mông ngựa: “Vào lúc này chỉ có đại ca có thể ra tay.” “Quên đi thôi, Trung Châu trâu bò như thế, ta ra mặt chỉ có làm trò hề cho thiên hạ.” Quản Đại Ngưu cắn răng: “Quái vật đến là nhắm vào nhân loại, huynh không ra tay còn ở đây làm gì?”
“Ăn cơm, đi ngủ, đánh ngươi!” Quản Đại Ngưu khóc.
Mấy hôm nay hắn ta đã phải chịu ba bốn trận đòn vô lý rồi. Thế giới này còn có thiên lý sao?
“Đại ca, ngươi ra tay đi.” Giản Bắc chỉ có thể tiếp tục thuyết phục Lữ Thiếu Khanh: “Chờ khi quái vật đánh bại những người khác, dù đại ca có ra tay cũng sẽ bị bao vây.” Tuyên Vân Tâm và Giản Nam còn đang bế quan củng cố cảnh giới.
Giản Bắc sợ Giản Nam xuất quan xong sẽ lập tức chạy đi hỗ trợ, quá nguy hiểm.
Vẫn nên giải quyết hết quái vật trước khi Giản Nam xuất quan thì hơn.
Giản Bắc chỉ nghĩ ra một biện pháp là nhờ Lữ Thiếu Khanh ra tay.
Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Bắc: “Yên tâm đi, sẽ có người ra tay.”
“Ai?” Giản Bắc sững sờ, sau đó lập tức lo lắng hỏi: “Đại ca, không phải huynh nói là tiểu muội chứ?”
“Ta không đồng ý!”
Nói đùa, quái vật hung tàn như thế, muội muội ta vẫn còn là một tu sĩ Luyện Hư kỳ non nớt mới đột phá, nếu xông lên, làm sao đánh thắng được đám quái vật kia? Nhưng Giản Bắc vừa dứt lời liên chú ý đến ánh mắt khinh bỉ của Lữ Thiếu Khanh.
“Chậc chậc, muội khống!” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ một chút, rồi chỉ lên trời: “Nhìn cho thật kỹ đi, bọn họ sẽ tới rất nhanh thôi.”
“Bọn họ?”
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đều ngây ngẩn cả người. Nghe thì có vẻ nhân số không ít nhỉ.
Gia Cát Huân cũng cau mày, chẳng lẽ nhân tộc còn có sức mạnh ẩn tàng?
Ba người đầu đang suy đoán, Tiêu Y đã nhào tới nhảy lên cây như con khỉ, ngồi xổm bên cạnh Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, là ai?”
“Ở đâu vậy?”
Lữ Thiếu Khanh đập nàng một cái: “Ngu chết rồi, tự nghĩ đi.”
Không để mọi người suy đoán quá lâu.
Chẳng mấy chốc, có tiếng gầm thét vang lên trên bầu trời: “Thánh tộc ở đây, quái vật chớ lỗ măng!”
Một khắc sau, mấy bóng người xuất hiện trên bầu trời. Lúc này, Ma tộc cũng ra tay. Ma tộc cũng có nhiều cao thủ Luyện Hư kỳ, số lượng tu sĩ Luyện Hư kỳ của Ma tộc và nhân tộc cộng lại vượt xa số lượng quái vật.
Có Ma tộc gia nhập, bọn quái vật đã rơi xuống thế hạ phong.
Lần này, mấy người Tiêu Y đã hiểu bọn họ mà Lữ Thiếu Khanh nói đến là ai.
“Nhị sư huynh, huynh đã đoán trước được Ma tộc sẽ ra tay tương trợ sao?”
Gia Cát Huân vừa kinh ngạc vừa nghỉ ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh, cả điều này hắn cũng đoán được sao?
“Cái này còn cần đoán sao? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp nhân tộc, phô bày sức mạnh của mình, sau đó có đưa ra một số yêu cầu quá phận đoán chừng nhân tộc cũng sẽ đồng ý.”
“Nếu là ta, ta cũng sẽ làm vậy.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh lại tiếc nuối thở dài. “Ôi chao...” “Đại ca, sao huynh lại thở dài?” Giản Bắc không hiểu. “Nếu không có Ma tộc, ta lại ra tay, liệu có thể lợi dụng cơ hội này yêu cầu cho ta một tỷ tám trăm triệu viên linh thạch có được không nhỉ?”
“Ma tộc ghê tởm, làm hỏng chuyện tốt của ta”
Giản Bắc xạm mặt lại.
Việc hiện tại quan hệ tới sinh tử tồn vong, không ngờ ngươi còn nghĩ đến chuyện lấy linh thạch.
Chẳng mấy chốc phía xa có tiếng hoan hô vang lên.
Dựa vào Ma tộc hỗ trợ, nhân tộc lại lần nữa đánh lui bọn quái vật.
Sau khi bọn quái vật đổ xuống, bọn chúng lại bắt đầu lui bước.
Các tu sĩ nhân tộc cũng chỉ reo hò một hồi thôi, nhưng không kéo dài được bao lầu. Đẳng sau sự vui mừng là lo lắng thật sâu.
Quái vật Luyện Hư kỳ càng ngày càng xuất hiện nhiều, lần sau đông hơn lần trước. Cho dù có Ma tộc gia nhập, bên này nhân tộc cũng không vui lại được.
Lần tiếp theo thì sao?
Lần tiếp theo, lại tới ba mươi năm mươi năm quái vật Luyện Hư kỳ, hoặc là đồng hơn nữa thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận