Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2139: Chương 2139

Chương 2139: Chương 2139Chương 2139: Chương 2139
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân đứng bên cạnh vốn không muốn lên tiếng nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của nhân loại Tiêu Y này, trong lòng nàng ta cũng sinh ra một tia kiêu ngạo.
Đây chính là Thánh tộc chúng ta.
Thánh tộc sẽ không dễ dàng cúi đầu nhận thua.
Dù thất bại, cũng dám trực tiếp đối mặt, chưa từng trốn tránh.
Không giống như nhân tộc các ngươi, tràn ngập các loại tính cách thấp kém.
Gia Cát Huân tựa hồ khôi phục dáng vẻ cao ngạo trước đó: “Hừ, Thánh tộc chúng ta sẽ không bao giờ cúi đầu với nhân tộc các ngươi.”
“Các ngươi chỉ dám bắt chẹt chúng ta linh thạch, vốn các ngươi cũng không có gan giết chúng ta, các ngươi, hừ...” Trong tiếng hừ lạnh mang theo khinh thường nồng đậm.
Tiêu Y nghe rõ lời Gia Cát Huân: “Ngươi nói là, hắn biết chúng ta không giết hắn, cho nên, hắn cố ý ra vẻ như vậy, nhân cơ hội này nâng chút điểm danh vọng trước mặt các ngươi à?”
“Nhìn không ra đấy, giảo hoạt quá nha.”
Biết Lữ Thiếu Khanh sẽ không giết mình, cho nên cố ý biểu hiện ra dáng vẻ kiên cường bất khuất.
Như vậy cho dù sau khi được thả về vã có thể khiến người ta biết cho dù hắn ta bị bắt làm tù binh cũng không cúi đầu, một mực phản kháng, như vậy ít nhiều có thể vãn hồi được chút mặt mũi, không đến mức mất mặt như vậy.
Gia Cát Huân cười lạnh: “Đừng xem nhẹ Thánh tộc chúng ta.”
“Cắt!” Sau khi Tiêu Y hiểu ra, rất khinh thường, nàng ta nói với Gia Cát Huân: “Hắn thảm rồi!"
“Nhị sư huynh ta ghét nhất người khác làm màu trước mặt huynh ấy.”
Trước nay chỉ có Nhị sư huynh ta làm màu, không có ai có thể làm màu trước mặt hắn.
Những người khác được lời của Khấu cổ vũ, nhao nhao kích động lên.
“Không sai, Thánh tử nói đúng, chúng ta thề sống chết bất khuất.”
“Ngươi muốn sỉ nhục chúng ta, nằm mơ!”
“Hừ, Thánh tộc chúng ta sẽ không dễ dàng cúi đầu nhận thua.”
“Ngươi có gan thì giết chúng ta.”
Lữ Thiếu Khanh đợi sau khi bọn hắn gào thét xong, võ tay, giơ ngón cái lên với Khấu: “Rất tốt, nam nhân chân chính.”
Khấu cười lạnh, trong lòng âm thầm khinh thường. Chỉ là nhân loại, nhân loại vô sỉ, xem ngươi còn có thể làm gì ta?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Khấu nói: “Ngươi mạnh mẽ như vậy, được, tiên chuộc của ngươi tăng lên hai trăm triệu viên linh thạch.”
“Các ngươi cũng cần tăng lên một chút sao?”
Những người khác còn muốn kêu gào lập tức ngậm miệng lại.
Khấu cũng sững sờ, sau đó càng cười lạnh hơn: “Dù ngươi có đòi một tỷ cũng vô dụng, dù sao ta cũng sẽ không cho ngươi nửa viên linh thạch.”
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Đây là tự ngươi nói đấy, một lời đã định!”
“Một tỷ”
Sau đó, phất phất tay, trận pháp chung quanh ngừng vận chuyển, sương trắng nồng đậm tiêu tan trong gió nhẹ.
Bóng dáng tất cả mọi người dần dần hiển hiện trong tầm mắt tất cả những người vây xem bên ngoài.
Người vây xem bên ngoài đã vây lít nha lít nhít quanh nơi này, vừa liếc nhìn là một biển người mênh mông.
Họ đưng trên mặt đất, bồng bầnh trên không trung, ngự kiếm dừng trên không, ngồi phi thuyền tẩu thú...
Nhân số đã vượt quá mười vạn người, ngay cả tu sĩ ma tộc cũng trên vạn người. Hơn nữa nơi xa còn có càng nhiều thần thức linh thức không ngừng dò xét về phía nơi này.
Vô số linh thức thần thức hội tụ ở chỗ này, linh lực chung quanh khuấy động, nơi này đã trở thành trung tâm tiêu điểm của Nhữ thành. Sương trắng tán đi, tất cả mọi người ngừng nói chuyện ngừng thở, gắt gao nhìn về phía nơi này.
Khi hết thảy hiện ra ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người khó có thể tin.
Thánh tử thứ nhất Khấu, dòng chính Loan gia Loan Tỉnh Duyệt, Loan Hi, Kiếm Lan Kiếm gia, Thôi Thanh Thôi gia còn có người thế lực khác. Trên mặt bọn họ tái nhợt, khí tức trong người hôn loạn, lộ vẻ vô cùng chật vật.
Còn cả Gia Cát Huân đứng ở một bên.
A, còn có một Chiêm Quý nằm dưới đất.
Người sáng suốt đều có thể phát giác được trên người bọn họ không thích hợp. Trước mặt Lữ Thiếu Khanh bọn hắn giống như tù binh. Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
“Không, không thể nào?” “Trời ạ, ta, ta thấy được cái gì? Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Bọn hắn, bọn hắn.” “Chuyện gì xảy ra?”
“Kế Ngôn! Tiêu Y! Còn cả, Lữ Thiếu Khanh.”
“Trời ạ, bọn hắn rời khỏi Trung Châu lại một lần nữa quay Về rồi.”
“Ha ha, đầy chính là anh hùng nhân tộc chúng ta, ha ha, đây mới là anh hùng nhân tộc chúng ta.”
Vô số người bên phía nhân tộc mừng rỡ như điên.
Ngược lại, tu sĩ ma tộc bên kia như cha mẹ chết, không thể tin được một màn này. Bọn hắn không thể tin được thánh tử thứ nhất cũng thành tù binh của người khác.
“Cái này, cái này.”
“Không thể nào.”
“Bọn hắn, bọn hắn là niềm tự hào của Thánh tộc chúng ta, vì sao lại như vậy?”
Đương nhiên, cũng có người nhận ra ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh, khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Là bọn hắn?”
“Đáng chết, là bọn hắn, nhân tộc họa loạn thánh địa, đáng chết.”
Các loại âm thanh hỗn tạp, sóng âm to lớn như bom nổ tung khắp toàn bộ Nhữ thành.
Mấy người Khấu cũng choáng váng, không thể ngờ được rằng Lữ Thiếu Khanh lại quả quyết như vậy, trực tiếp bại lộ bọn hắn trước mặt mọi người.
Hiện tại, bọn hắn cảm giác mình như bị lột quần áo, đứng trên quảng trường lớn bị người ta nhìn sạch sành sanh.
Đợi khi đám người đã khá đông rồi, Lữ Thiếu Khanh mới chậm rãi đi tới, đối mặt với ánh mắt của mọi người, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên hô lên: “Bọn hắn khi dễ ta.” Bọn hắn khi dễ ta.
Âm thanh vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người sắc mặt lập tức cổ quái.
Đại ca, thấy thế nào cũng giống như ngươi khi dễ bọn hắn mà.
Đừng cho là chúng ta mù, nhìn không ra. Dáng vẻ chật vật của bọn hắn nhìn cũng không phải giả vờ. Mà nhóm Khấu thì muốn thổ huyết.
Vu oan người ta trước mặt mọi người, có loại nhân loại hèn hạ như vậy sao?
Gia Cát Huân há to miệng, khắp khuôn mặt tuyệt mỹ là kinh ngạc.
Thật vô sỉ, thật là nhân loại hèn hạ.
Loại lời này, cũng dám há mồm ra nói?
Ai khi dễ ai, đây không phải liếc qua thấy ngay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận