Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 796 - Chẳng lẽ các ngươi...



Chương 796: Chẳng lẽ các ngươi...Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmYêu thú lại không như vậy, có thể thông qua tu luyện tăng cường thực lực, thông linh tính, cuối cùng phi thăng thành tiên giống loài người.Hung thú coi trọng xuất thân, dã thú quá yếu thì không thể trở thành hung thú.Còn yêu thú thì không, cho dù chỉ là một con thỏ trắng cũng có thể thông qua tu luyện mà trở thành yêu thú mạnh mẽ.Tiểu Viên Hầu trong tay tiền đồ vô hạn.Có điều bây giờ nó vẫn rất yếu, không lật nổi năm ngón tay của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh hăm doạ nó: "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta thiến ngươi."Ánh mắt nhìn xuống phía dưới của Tiểu Viên Hầu, sức uy hiếp mười phần, Tiểu Viên Hầu lập tức cảm thấy rét lạnh.Nó nghe lời im miệng ngay.Khỉ khôn không chấp cái thiệt trước mắt."Ồ, vậy là đúng rồi." Lữ Thiếu Khanh vứt nó lên bàn: "Bóc linh đậu cho ta."Vốn dĩ Tiểu Viên Hầu không muốn, nhưng sau khi Lữ Thiếu Khanh cho phép nó cùng ăn linh đậu với mình, nó cực kỳ nghe lời làm theo.Kế Ngôn lại nhắm mắt, qua một lúc, hắn ta hỏi: "Khi nào thì rời đi?""Vội gì chứ, ngươi có biết sư muội ngu ngốc đang ở đâu không? Ta cũng không có cái thứ kia của sư phụ.""Ta biết!"Kế Ngôn lấy ra vứt cho hắn: "Sư muội đang ở hướng Đông Bắc, cách rất xa, ta đoán có khi đang ở Đông Tế."Đông Tế, vị trí của Thánh Địa.Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, nghiêm túc đưa ra đề nghị với Kế Ngôn: "Ngươi đi đem sư muội ngu ngốc về, ta ở đây chờ ngươi."Kế Ngôn mở mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh."Thôi được, thôi được." Lữ Thiếu Khanh bị nhìn mà chịu không nổi, hắn mắng: "Đi thì đi.""Mẹ nó, ai cũng thế, lớn thì không để người ta bớt lo, nhỏ cũng không khiến người ta bớt lo. Rốt cuộc kiếp trước ta đãmlàm chuyện gì xấu mà đụng phải một đám bát nháo các ngươi."Khoé miệng Kế Ngôn khẽ nhếch: "Ngày mai xuất phát!"Không hề dây dưa, nhanh gọn dứt khoát, nói làm là làm."Cái gì đấy?" Lữ Thiếu Khanh bất mãn: "Nhanh vậy, vội đi chết hả?""Khoan đã, ta còn chưa lấy linh thạch.""Linh thạch?" Kế Ngôn hơi nghiêng đầu, rất nhanh đã hiểu ra: "Đệ muốn lấy đi linh thạch từ thành Vĩnh Ninh này?""Đệ cũng có mặt mũi để lấy?"Lữ Thiếu Khanh thẳng lưng ưỡn ngực, trả lời rất hùng hồn: "Làm sao, có vấn đề gì hả?""Mẹ nó chứ, giang sơn ta vất vả giành được, ta lấy chút đồ thì có làm sao?"Kế Ngôn cười nhạt, không đáp lại.Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh lại mang vẻ sâu xa.Lữ Thiếu Khanh cau mày, ánh mắt này là sao? Hắn bất mãn: "Ngươi cười khỉ gì.""Vật tư của Ma tộc thiếu hụt, đệ cầm linh thạch đi, tới lúc đó Úc Linh phải làm sao?" Kế Ngôn hờ hững nói: "Liên minh với Phản Thánh quân, đến lúc đó vật tư đồng ý với bọn họ cũng không thể thiếu, đệ cầm linh thạch rời khỏi đây, thế Úc Linh phải giải thích sao với Phản Thánh quân?""Một khi sự tín nhiệm giữa đôi bên xuất hiện vết nứt, chuyện đệ lo lắng chắc chắn sẽ xảy ra."Lữ Thiếu Khanh cau mày: "Ngươi nói gì cơ?""Cái đám Phản Thánh quân đó, ta đã bảo làm thịt bọn chúng đi, ngươi thì hay rồi, còn kết liên minh, thế là sao hả?"Kế Ngôn hỏi ngược lại: "Đệ dám ra tay giết bọn chúng à? Thực lực thủ lĩnh của bọn chúng giống như những gì chúng đã nói, sau này báo thù, đệ có thể đi, nhưng thành Vĩnh Ninh đệ để lại thì không thoát nổi.""Ta không tin đệ không biết để Úc Linh liên minh với Phản Thánh quân là lựa chọn tốt nhất, hai bên liên thủ, cùng nhau ổn định thành Vĩnh Ninh."Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Liên quan đếch gì đến ta, tới lúc đó trời sập cũng chẳng liên quan gì đến ta hết."Nghĩ một đằng nói một nẻo.Ngược lại, Kế Ngôn cảm thấy tò mò: "Đệ làm gì nàng rồi?""Chẳng lẽ các ngươi.""Im ngay, ngươi im ngay cho ta!" Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Trông ta giống hạng người đó hả?"Kế Ngôn nhìn thẳng vào hắn, Lữu Thiếu Khanh đập vỡ một viên linh đậu, cuối cùng chậm rãi nói: "Lúc ta đến đây thì bị thương, nếu không được nàng giúp đỡ có khi sẽ gặp rắc rối."Kế Ngôn hiểu ra, đã biết nguyên nhân.Coi Úc Linh như người phe mình rồi.Trước khi rời đi, sắp xếp ổn thoả cho Úc Linh.Để Úc Linh không đến nỗi phải một mình khổ sở đấu tranh ở đây.Không hổ là sư đệ của ta.Vẻ mặt Kế Ngôn mang theo ý cười.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, cảm thấy bất mãn: "Ngươi cười vậy là sao? Muốn đấm cho ngươi một phát thật đấy."Kế Ngôn hỏi: "Đệ có muốn đi nói lời tạm biệt với nàng không?""Làm gì?""Ngày mai xuất phát, không tạm biệt à?"Lữ Thiếu Khanh chỉ Kế Ngôn, ngón tay run run: "Ngươi ác thật đấy, có ai đối xử với sư đệ như vậy không?""Ta ở đây bận tối tăm mặt mũi, vất vả hơn nửa năm, đến cuối cùng ta còn chưa lấy được viên linh thạch nào, ngươi đã nhẫn tâm bắt ta đi luôn bây giờ?""Đồ độc ác!"Kế Ngôn đứng dậy: "Đệ nỡ cầm linh thạch đi à?""Tính ra lên đường giết mấy tên địch còn nhanh hơn so với việc ở lại đây chờ trong khoảng thời gian dài.""Đừng quên, thực lực sư muội yếu như thế, thời gian càng dài, càng dễ xuất hiện nguy hiểm."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, nhân cơ hội đưa ra điều kiện: "Ngươi lên đường thì nhớ cẩn thận cho ta, chém người cứ việc chém, nhưng phải giữ nhẫn trữ vật lại cho ta."Dù sao Lữ Thiếu Khanh biết, đại sư huynh của mình lên đường là không tránh khỏi muốn chém người.Chuyện không ngăn cản được, vậy thà nhân cơ hội đưa ra điều kiện.Kế Ngôn không đồng ý, hắn ta chỉ nói: "Tính sau đi, sẽ cố.""Mẹ nó, đừng có qua loa với ta, tới lúc đó thiếu một cái là ngươi không xong với ta đâu."Kế Ngôn nhắm mắt: "Lắm chuyện, còn không đi tạm biệt hả?""Mẹ nó ai thèm tạm biệt? Đi thôi đại hiệp." Lữ Thiếu Khanh đứng dậy.Kế Ngôn ngạc nhiên: "Xuất phát luôn bây giờ?""Chẳng phải ngươi muốn nhanh à? Giờ đã thấy nhanh chưa?" Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên trên mặt Kế Ngôn, hắn cười đắc ý: "Sao nào? Ngươi cần đi tạm biệt với tiểu nha đầu của mình à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận