Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1978

Chương 1978Chương 1978
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Yên nhìn thấy Doanh Thất Thất thì ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi... sao cũng ở đầy?”
Đồng thời, ánh mắt hiếu kỳ cũng nhìn qua nhìn lại Liêu Xích và Hung Trừ.
Nàng ta chưa từng nhìn thấy cả hai người kia.
Mà khi nàng ta biết được thân phận của Liễu Xích và Hung Trừ thì càng thêm kinh ngạc chấn động.
Một vị Thái Thượng trưởng lão của phi cầm tộc, một là tộc trưởng biến mất đã lâu của Hùng tộc tẩu thú tộc. Sao hai người này lại cùng đến?
Hồ Yên cảm thấy đầu mình sắp hỏng rồi.
Khi biết Lữ Thiếu Khanh muốn giúp đỡ ngăn cản chiến tranh giữa phi cầm tộc và tẩu thú tộc.
Thiều Thừa tỏ ý đồng tình: “Thế cũng tốt, Tiểu Hồng được Yêu tộc chiếu cố, giúp bọn họ một chút cũng tốt.” “Không thể để cho người khác nói nhân tộc chúng ta vong ân phu nghĩa.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói: “Bọn họ cũng bắt nạt chim ngốc không ít đâu.”
Nếu không phải vì chim ngốc, Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý đến sự sống chết của Yêu tộc đâu.”
Tiêu Y thì nói: “Nhị sư huynh, Bạch Thước tiền bối cho huynh linh thạch sao?”
Tiêu Y không nghĩ ra nguyên nhân và lý do nào khác.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Hôn trướng, ta là hạng người như vậy sao?”
“Chẳng có cách nào khác, ai bảo ta mầm lòng chứ, không thể nhìn cảnh sinh linh đồ thán, nân quyết định quên mình vì người, giúp Yêu tộc một chút.”
Hung Trừ là người đầu tiên ra phá: “Đánh rắn. Không có mười tỷ viên linh thạch, ngươi sẽ đồng ý sao?”
Mười tỷ?
Tiêu Y muốn cúng bái.
Thật không hổ là Nhị sư huynh, kiếm linh thạch còn dễ hơn uống nước.
“Gấu chó, câm miệng.”
Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí trừng mắt với Hung Trừ: “Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi mở miệng.”
“Hay ta lập tức quay về, ngươi tự thử xem nhé.”
Hung Trừ hận lắm.
Nghiến sắp nát răng nanh rồi. Liễu Xích vỗ vỗ vai hắn ta, truyền âm nói: “Đừng chấp nhặt với hắn.”
“Tiền bối kỳ vọng rất cao vào ngươi, coi như ngươi nể mặt tiền bối.”
“Chờ hắn làm không được thì hàng nói.” Liễu Xích nghĩ thoáng rồi. Gia hỏa mà trời cao cũng muốn đánh chết này, cãi nhau với phàm nhân này sẽ bị hắn chọc cho tức gần chết. Đồng thời Liễu Xích cũng cảm thấy may mắn.
Hung Trừ cực kỳ khó chịu với Lữ Thiếu Khanh, bị vả mặt chan chát, nổi điên đến mức thi thoảng lại muốn thổ huyết.
Thôi cứ để kệ đó đi.
Người đồng bạn này không thể chê. Liễu Xích hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi có biện pháp nào không?”
“Đi tìm người.” Biện pháp của Lữ Thiếu Khanh vừa thô bạo vừa thẳng thắn: “Tìm Vương hai tộc tới, chơi chết bọn họ là được.”
“Ta nghiêm trọng nghi ngờ Vương của hai tộc các ngươi đã là chó săn của Xương Tộc từ lâu rồi.”
“Chơi chết bọn họ, dùng thực lực tuyệt đối trấn áp những người còn lại.”
Bọn Liễu Xích nhướn mày, nói nhẹ nhàng thật đấy, nói giết liên giết à?”
Nhưng Liễu Xích cùng Hung Trừ cũng biết phải tìm được Vương hai tộc tra rõ tình hình rồi mới tính tiếp được.
Lữ Thiếu Khanh mở đường, đi thẳng về phía Thận Cốc.
Trên đường đi, thi thể khắp nơi, thây ngang khắp đồng, nhìn thấy mà giật mình.
Đại bộ phận những người ở đây đầu là Yêu thú đến đây đẻ lịch luyện.
Lại bị tai bay vạ gió.
Cửa vào Thận Cốc bày khắp thi thể.
Mọi người cảm nhận được chấn động của trận chiến. Hai tộc phi cầm tẩu thú hai tộc ở đây chém giết, máu vấy trời cao.
“Đáng chết!”
Dù là Liễu Xích.
Hay là Hung Trừ, nhìn thấy thi thể khắp nơi trên đất thì đều hận đến mức nghiến răng.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến chuyện này, đảo thần trí qua phạm vi ngàn dặm, tìm kiếm vết tích cao thủ Luyện Hư kỳ.
Luyện Hư kỳ thực lực kinh người, bọn họ sẽ chiến đấu ở cấp bậc cao hơn, phòng ngừa nó sẽ lan xuống tầng dưới. Chẳng mấy chốc Lữ Thiếu Khanh đã tìm được hai Luyện Hư kỳ, bèn nói với Thiầu Thừa: “Sư phụ, ngài và sư muội ở lại đây, mình chú ý một chút, có vấn đề gì thì phát tín hiệu.”
Sau khi nói xong, hắn cùng Kế Ngôn xông thẳng lên trời, Liễu Xích và Hung Trừ cũng đi sát theo sau.
Luyện Hư kỳ chiến đấu, không tới phiên Hóa Thần kỳ nhúng tay.
Thiều Thừa nhìn theo bóng hai đồ đệ mà thổn thức không thôi. Mình già thật rồi sao?
Vân nên quay về Thiên Ngự phong dưỡng lão bế cháu trai đi thôi.
Trên bầu trời, vô số cương phong xet qua như dao.
Hóa Thần kỳ tới dây cũng không chống cự được bao lâu, cũng chỉ có Luyện Hư kỳ mới có thể không nề hà đến sự nguy hiểm của nơi này. Một con diều hâu đầu bạc và một con hồ ly đang chém giết, cả hai giết ra chân hỏa, hai mắt đỏ bừng bừng, lộ ra bản thể.
Lấy phương thức nguyên thủy nhất mà va chạm, không xé nát kẻ địch không bỏ qua. Lữ Thiếu Khanh tới chỗ này, vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra bọn họ có vấn đề. Mặc dù Luyện Hư kỳ tâm thần kiên định, ý chí hơn người. Nhưng dù vậy vẫn dễ dàng bị Thiên Ma vực ngoại thừa lúc vắng mà vào.
Mà lại, Lữ Thiếu Khanh còn để ý thấy thấy trên người bọn họ loáng thoáng tản ra màn Sương mù màu đen.
Quả nhiên là Xương Thần! Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc hẳn lên.
Hai người càng đánh lợi hại, bị thương càng lợi hại, bọn họ càng dễ bị ăn mòn. Nhưng mài
Liễu Xích hừ lạnh một tiếng, hai thú đang chiến đấu điên cuồng chớp mắt đã tỉnh táo lại.
Cả hai thân là Luyện Hư kỳ, sau khi được nhắc nhở thì Thiên Ma vực ngoại trong cơ thể cũng kêu thảm rồi biến mất.
“Liễu... Liễu trưởng lão?”
Đầu tiên, Diều Hâu đầu bạc kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ vô cùng, chỉ vào cao thủ Luyện Hư kỳ của Hồ tộc bên cạnh, nói: “Liễu trưởng lão, giết hắn ta!”
“Ngu xuẩn!” Liễu Xích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nạt cho: “Ngươi không nhìn thử thế cục bây giờ à?”
“Mau đi ngăn cản những người khác.”
Hung Trừ cũng nói với thú Hồ tộc: “Hồ huynh, từ khi chia tay đến nay, không có vấn đề gì chứ?”
Thú Hồ tộc trợn trừng hai mắt: “Ngươi... ngươi là Hung Trừ?”
“Ngươi.... Ngươi không chết sao?”
Hung Trừ cười ha hả: “Nói ra rất dài dòng, rảnh rỗi sẽ kể cho ngươi.”
“Hiện tại ngươi đi ngăn cản những thú khác trước đi đã, không thể tiếp tục đánh nữa, nếu không tai họa lớn sẽ rơi xuống đầu.”
Thân là hồ ly, lòng nghỉ ngờ của hắn ta rất nặng: “Vì sao ngươi lại đi cùng phi cầm tộc.”
Hung Trừ hừ lạnh: “Đừng có bày ra cái vẻ mặt này, nói cho ngươi, biết, tốt nhất là đi ngăn cản những thú khác đi.” “Thân là Hồ tộc, ngươi không phát hiện ra có gì không phù hợp à?”
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ bọn họ: “Vương của hai tộc các ngươi đầu?”
Cao thủ Luyện Hư kỳ của Hồ tộc cảnh giác nhìn Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Ngươi tìm Vương của chúng ta làm gì?”
“Ta đi giết hắn ta!” Lữ Thiếu Khanh thành thật trả lời: “Ta muốn chứng cứu Yêu tộc các ngươi.”
Câu trả lời này suýt nữa đã khiến cho cao thủ Hồ tộc cắn đầu lưỡi.
Lời này mà cũng dám nói, coi ta là hổ ly ba tuổi sao?
“Hừ!”
Hắn ta hừ lạnh, vừa định nói gì đó.
Liễu Xích bên cạnh đã hỏi được, bèn chỉ hướng: “Ơ bên kiaf”
Bạn cần đăng nhập để bình luận