Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 487 - Giả gia có Hóa Thần không?



Chương 487: Giả gia có Hóa Thần không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức khinh thường.Mặc dù không chậc một tiếng, nhưng Nhan Hồng Vũ nhìn vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh, bên tai nàng ta dường như lại vang lên tiếng cười nhạo quen thuộc.Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn lướt qua đã thấy tình huống của mấy người Giả Tôn không sai biệt lắm. Giả Tôn tuy rằng tản ra khí tức Kết Đan kỳ cường đại, nhưng linh lực phù hư, không đủ dày đục, vừa nhìn đã biết là loại cắn thuốc mà đi lên.Tiềm lực bình thường, không đáng lo.Hơn nữa bên người Giả Tôn không phải chỉ có hai cao thủ Kết Đan kỳ, hiện giờ là ba người.Nhan Hồng Vũ thấy Lữ Thiếu Khanh khinh thường, đương nhiên biết vì sao.Nàng ta lại thấp giọng nhắc nhở: "Công tử, tính tình Giả công tử không tốt lắm, nơi này là Hứa Thành, địa bàn của Ngọc Đỉnh Phái, nếu xung đột, chỉ sợ sẽ trêu chọc đến Ngọc Đỉnh Phái."Ý của Nhan Hồng Vũ rất rõ ràng, bảo Lữ Thiếu Khanh tạm thời nhượng bộ, không nên ầm ĩ ở đây, để tránh đối đầu với Ngọc Đỉnh Phái."Ha ha..." Giả Tôn rất vui vẻ, đắc ý cười rộ lên, hắn ta nghe được lời Nhan Hồng Vũ nói với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta thích loại cảm giác này."Quỷ nghèo, ngươi thức thời một chút, để cho cô nàng kia đi theo ta."Giả Tôn bên này được voi đòi tiên, khiến Nhan Hồng Vũ biến sắc.Nhan Hồng Tân giận dữ: "Đừng khinh người quá đáng.""Cứ thích bắt nạt các ngươi thì làm sao?" Giả Tôn kiêu ngạo, dáng vẻ cao ngạo phách lối giống như một con gà trống: "Mấy tên quỷ nghèo các người có thể làm cái gì sao?"Sắc mặt Nhan Hồng Vũ thêm vài phần tức giận: "Nơi này là Ngọc Đỉnh Phái, chẳng lẽ ngươi muốn ra tay ở chỗ này sao? Ngươi có thể thử xem, chúng ta sẽ phụng bồi đến cùng."Giả Tôn là phú nhị đại, cũng rất kiêu ngạo, nhưng đầu óc không ngốc, hắn ta không dám ra tay ở đây.Nhưng cũng không cản trở hắn ta khinh bỉ trào phúng, lắc đầu: "Nữ nhân như ngươi, ta thích, ngươi sớm muộn gì cũng là của ta."Một câu nói đã khiến Nhan Hồng Vũ tức giận đến cả người phát run."Ha ha..."Ngay khi Giả Tôn định rời đi, hắn ta lại chợt nghe thiếu niên áo lam hỏi: "Giả gia, có Hóa Thần không?"Giả Tôn quay đầu lại, lại thấy hai người Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân lộ vẻ kinh hãi.Giả Tôn hừ một tiếng: "Thế nào? Muốn chê cười Giả gia chúng ta sao? Hóa Thần sao, Giả gia chúng ta sớm muộn gì cũng có."Sau đó hắn ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh càng nở rộ.Tất nhiên rồi."Nụ cười của ngươi là có ý gì? Thật làm cho người ta chán ghét, có tin ta trừng trị ngươi hay không?" Giả Tôn càng nhìn lại càng muốn đánh người.Lữ Thiếu Khanh từ từ đến gần.Ba người phía sau Giả Tôn lập tức cảnh giác khẩn trương.Giả Tôn lại không cho là đúng, phất phất tay: "Yên tâm, tên quỷ nghèo này dám làm gì chứ? Nơi này là địa bàn của Ngọc Đỉnh Phái mà. Ha ha..."Giả Tôn đắc ý cười rộ lên.Nơi này là địa bàn của Ngọc Đỉnh Phái, ta cũng không dám ra tay ở trong thành, chẳng lẽ ngươi dám?"Đến đây, cho ta xem rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì."Trong mắt Giả Tôn mang theo vẻ đắc ý, đương nhiên, cũng có cảnh giác."Ta và ngươi vừa gặp đã thân, có một số việc, chúng ta nên nói một chút."Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, rất đê tiện, vẫn khiến Giả Tôn muốn đánh người."Cút đi, ai mà vừa gặp đã quen với ngươi? Loại quỷ nghèo như ngươi cũng dám nói những lời này trước mặt ta sao?"“Đúng rồi, ta cho ngươi xem một bảo bối."Lữ Thiếu Khanh đi lên trước, vươn tay về phía Giả Tôn, nắm chặt nắm đấm.Lần này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Giả Tôn và hộ vệ bên cạnh hắn ta.Giây tiếp theo!Lữ Thiếu Khanh mở bàn tay, không có vật gì.Giả Tôn giận tím mặt: "Hỗn đản..."Sau một khắc, một đợt thần thức cường đại đánh úp lại.Như ông trời sụp đổ, Giả Tôn không kịp phản ứng, thức hải như bị sét đánh, rên rỉ một tiếng, hai mắt trợn lên, ngất đi.Sắc mặt ba cao thủ Kết Đan kỳ phía sau hắn ta đại biến, vừa định làm chút gì đó, nhưng bên tai bọn họ vang lên một tiếng hừ lạnh, cũng có một đợt thần thức cường đại đánh úp lại, hơn nữa trong thần thức ẩn chứa kiếm ý khủng bố.Ba người cũng kêu lên một tiếng, lần lượt ngất đi.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, âm thầm tạo nên gợn sóng trong không khí...Hai đợt thần thức cường đại giống như bọt nước, bắn lên một cái rất nhỏ, tới nhanh, đi cũng nhanh.Nhanh đến mức hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng nhìn thấy mấy người Giả Tôn ngã xuống đất, hai người biết đây không phải ảo giác.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thật sự ra tay ở đây.Nhan Hồng Vũ thiếu chút nữa muốn sụp đổ.Mẹ nó, những gì ta vừa nói đều là vô ích sao?Ánh mắt nàng ta phát điên nhìn Lữ Thiếu Khanh, chính ngươi nói không thể trêu vào nơi có Hóa Thần mà. Kết quả thì sao, ngươi vẫn muốn ra tay ở chỗ này.Ngươi ra tay ở chỗ này, trêu chọc người của Ngọc Đỉnh Phái, Ngọc Đỉnh Phái nhỏ đánh không lại ngươi, già đánh không lại ngươi, vậy Hóa Thần thì sao?Với tính cách của ngươi, nếu còn tiếp tục náo loạn, cuối cùng không phải sẽ trêu chọc đến Hóa Thần sao?Rốt cuộc ngươi ăn gì để lớn lên vậy?Ngươi, ngươi muốn trả thù, ngươi muốn trừng trị hắn ta, ngươi tìm thời gian khác không được sao? Nhất định phải làm như vậy ở chỗ này sao? Ngươi không nhịn được cơn tức này sao?Hắn thật là.Nhan Hồng Vũ liên tục chửi bới ở trong lòng.Nàng ta khẩn trương nhìn chằm chằm xung quanh, động tĩnh nơi này lớn như vậy, người Ngọc Đỉnh Phái nhất định sẽ biết, nhất định sẽ đánh nhau.Nhưng mà, Nhan Hồng Vũ nhìn bốn phía, lại phát hiện người xung quanh cũng không chú ý tới dị thường nơi này.Chỉ ngẫu nhiên có mấy người nhìn về phía bên này, dù sao một hàng tuấn nam mỹ nữ, hấp dẫn ánh mắt một số người là rất bình thường.Nhưng mà không có ánh mắt của ai nhìn về phía dưới chân bọn họ.Giống như bốn người nằm trên mặt đất là không khí, không nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận