Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1570

Chương 1570Chương 1570
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng đậm, lão ta không thể tĩnh tâm chữa thương được nữa, chỉ đành mở mắt ra xem.
Vừa mở ra đã thấy Lữ Thiếu Khanh đứng ngay trước mặt mình, cười cười huơ huơ tay: "Này!"
Ngao Tăng hoảng hốt, không nói hai lời, lập tức vỗ cho Lữ Thiếu Khanh một chưởng, đồng thời bứt ra lùi lại.
Trong lòng lão ta bất an như sóng †o gió lớn không ngừng dâng lên cuồn cuộn, khiến cho linh hồn lão ta cũng run rẩy.
Ý nghĩ không tốt không ngừng hiện ra, cũng tấn công linh hồn lão ta.
Không. Sẽ không! Trong lòng Ngao Tăng điên cuồng gào thét.
Ngao Trường Đạo mạnh hơn lão ta, không thể bại bởi Lữ Thiếu Khanh chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng ba được.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đã dám xuất hiện trước mặt lão ta, đương nhiên đã chuẩn bị vạn toàn rồi.
Ngao Tăng vốn không bằng Lữ Thiếu Khanh, hiện tại vẫn còn đang bị thương, càng không thể là đối thủ của hắn.
Lữ Thiếu Khanh phun ra một ngụm máu tươi, hét lớn một tiếng: "Dù có liều mạng bị thương nặng, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta muốn các ngươi phải trả cái giá đắt vì đã dám xem nhẹ tai"
Một kiếm giáng xuống, như chặt đứt thiên địa, Ngao Tăng không thể ngăn cản, kêu thảm một tiếng, bị chém làm đôi. Nguyên Anh từ bỏ thân thể bỏ chạy.
"Trốn đi đâu!"
Lữ Thiếu Khanh lại hét lớn: "Hôm nay dù có chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Sức mạnh kinh khủng chấn động khiến cho bọn Du Tế phía xa phải trợn mắt há mồm.
Cứ như vậy mà đảo lộn rồi à?
Hai cao thủ Hóa Thần, kết quả đều bị Lữ Thiếu Khanh giết sạch?
Khi mấy người Du Tế đang chấn kinh đến mức không thể nói gì, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ khiến cho họ giật nảy mình.
"Công... công tử!"
Thấy Lữ Thiếu Khanh, bọn Du Tế càng thêm kính sợ. Lữ Thiếu Khanh không để ý đến bọn Du Tế mà quay đầu nhìn về phía xa, hét lên: "Ral"
Ý chí chiến đầu dày đặc, uy phong lãm liệt, bá khí bừng bừng phóng lên tận trời, Lữ Thiếu Khanh như một vị Chiến Thần thăm dòn bốn phía.
Đám người Du Tế tái mặt, chẳng lẽ còn có cao thủ khác ở đây ư?
Nhưng xung quanh không có bất kỳ động tĩnh gì. Chốc lát sau, Lữ Thiếu Khanh lại hô lên: "Ra đi, thấy ngươi rồi. Đừng có ở đó lén lén lút lút"
Vẫn không có động tĩnh, thiên địa tĩnh mịch, gió thổi hiu hiu.
Du Tế đang định nói gì đó thì thấy khí tức của Lữ Thiếu Khanh suy yếu hẳn đi chỉ trong chớp mắt, hắn khẽ nói với hắn ta: "Đi, đi mau, đưa ta rời khỏi nơi này." Sau đó, hắn hôn mê luôn.
Du Tế vội đỡ lấy Lữ Thiếu Khanh, lại lần nữa biến sắc, không nói nửa lời, lập tức cõng Lữ Thiếu Khanh lên rồi rời khỏi nơi này.
Bọn họ liều mạng chạy một lèo gân mấy ngàn dặm mới dừng lại.
Đây cũng là cực hạn của bọn họ.
Lúc này bọn họ cũng không phải hoàn toàn khỏe mạnh, hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương cả.
Thấy thủ hạ thật sự không đi được nữa, Du Tế mới nói: "Nghỉ ngơi một chút đi"
Bình tính lại rồi, mọi người lại có tâm tư muốn nói chuyện phiếm.
Bọn họ cũng không lạ gì cách làm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, đi ra bên ngoài, chuyện thế này rất bình thường. Bọn họ chỉ không ngờ Lữ Thiếu Khanh còn trẻ thế mà đã cẩn thận được như vậy.
Nhưng thấy hắn cẩn thận thế, mọi người lại cảm thấy hắn hơi làm quá.
Có người nói: "Ta cảm thấy Mộc công tử lo lắng quá độ, quá cẩn thận rồi."
Có không ít người gật đầu đồng tình với lời này.
Hoàn toàn chính xác, không thể phái ra tới ba vị Hóa Thần chỉ để đối phó với Lữ Thiếu Khanh được.
Lục Vô Song nói: "Hắn là vậy cũng là vì đề phòng vạn nhất."
Hiện tại nàng ta đang lau mồ hôi, cẩn thận chăm sóc cho Lữ Thiếu Khanh.
Lục Hắc cãi lại: "Ta cảm thấy là thần hồn nát thần tính thôi, không thể có vị Hóa Thần thứ ba được." Một lần cử tới ba vị Hóa Thần đến, quá kinh khủng rồi.
Gia hỏa này còn chưa có được tư cách ấy.
Lục Hắc nhìn muội muội đang chăm sóc cho Lữ Thiếu Khanh mà trong lòng ê ẩm.
Vốn hắn ta còn cho rằng Lữ Thiếu Khanh là kẻ lỗ mãng, sẽ phá hư hình tượng cao thủ trong lòng Lục Vô Song.
Không ngờ hắn lại có thể bộc phát ra được thực lực cường đại như vậy, chớp mắt đã xoay ngược được tình thế.
Hiện tại, dù hắn đã hôn mê nhưng cũng đủ để lần nữa dựng lên hình tượng cao thủ trong lòng Lục Vô Song.
Lục Hắc nhìn mà khó chịu hậm hực, đang định nói xấu Lữ Thiếu Khanh thì bỗng nhiên có người lên tiếng. "Kẻ truy sát Mộc công tử là ai? Là người của năm nhà ba phái sao?"
Tất cả mọi người đều có vẻ tò mò.
Dù sao cũng chỉ có thế lực lớn như năm nhà ba phái là có thể phái hai vị Hóa Thần theo đuổi giết cùng một lúc.
Du Tế nghe vậy, vội vàng quát lên với thủ hạ: "Ngậm miệng. Không được phép nói về chủ đề này."
"Chúng ta không biết bọn họ là ai, cũng không muốn biết!"
Nói đùa, chuyện thế này bọn họ có thể biết được sao?
Hắn ta nghiêm trọng cảnh báo bọn thủ hạ: "Không ai được nói chuyện hôm nay ra ngoài, đều im miệng lại cho ta!"
Dù là Ngao Trường Đạo, hay Ngao Tăng, cả hai đều không thể hiện thân phận của mình ra. Lữ Thiếu Khanh cũng cố gắng không làm rõ thân phận của bọn họ, từ đó có thể thấy được lai lịch của họ rất kinh khủng.
Du Tế cũng chỉ ước được như thế. Có một số việc không phải tu sĩ cấp bậc bọn họ có thể biết.
Bọn họ không biết cái gì, như những kẻ ngốc mới là tốt nhất.
Một lát sau, Du Tế lại nghiêm túc nói với các thủ hạ: "Cho dù có người muốn cho chúng ta biết, chúng ta cũng không được nghe."
"Đây không phải chuyện chúng ta có thể dính vào. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là bảo vệ Mộc công tử cho tốt, chờ hắn khôi phục, chúng ta lại mỗi người mỗi ngả."
Nếu không phải sợ Lữ Thiếu Khanh trả thù, Du Tế còn muốn bỏ lại hắn ở đây rồi chay được bao xa thì chạy.
Nhưng đúng lúc này, bỗng một giọng nói lạnh lếo vang lên, rành mạch lọt vào tai mọi người.
"Hai người bọn họ là trưởng lão Ngao gia!"
Âm thanh này bất thình lình vang lên, dọa cho mọi người sợ hãi nhảy dựng lên.
Theo tiếng hô nhìn lại, họ chỉ thấy một lão giả có khuôn mặt nhọn hoát đột nhiên hiện ra cách họ không xa.
Kẻ này nhìn đám người Du Tế, dù đang cười nhưng lại khiến cho bọn Du Tế sợ hãi.
Nét cười của lão giả kia khiến cho bọn họ tê cả da đầu, như bị một con rắn độc để mắt tới, lúc nào cũng có thể lao tới cắn người, đưa nọc độc xâm nhập thật sâu vào trong cơ thể bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận