Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1233: Mộc huynh là người lịch sự nhất

Chương 1233: Mộc huynh là người lịch sự nhấtChương 1233: Mộc huynh là người lịch sự nhất
Chu Quang Viễn hận không thể để giọng nói của mình truyền vào trong cho Lữ Thiếu Khanh được nghe thấy rõ ràng.
Dận Khuyết càng thêm khó chịu: "Ngươi là đang muốn đối địch với mấy người chúng †a?”
"Không sai." Chu Quang Viễn ngạo nghễ đứng đó: "Ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng hiện tại Mộc huynh bị thương, không rảnh để ý đến các ngươi."
"Các ngươi cứ xông về phía ta đi."
Chu Quang Viễn cảm thấy chắc chắn bây giờ mình rất đẹp trai, một người giữ ải vạn người không thể qua chẳng qua cũng chỉ như thế.
Hắn ta chỉ hận Tiêu Y không thể nhìn thấy hình ảnh tiêu soái anh tuấn này của hắn ta.
"Bị thương rồi?" Dận Khuyết không tin, cười lạnh: "Không phải sợ quá nên trốn rồi đấy chứ?"
"Ha ha, rùa đen rút đầu!"
Lời của Dận Khuyết khiến đám người cười vang.
Việc này cũng đã chọc giận Chu Quang Viễn, hắn ta gầm thét một tiếng: "Ngậm miệng!"
Khí tức cường đại phát ra, nghiền ép toàn trường, như một trận gió lạnh thổi qua, tiếng cười của đám người im bặt.
Ánh mắt Chu Quang Viễn mắt lạnh như băng quét mắt nhìn đám người, ngoài Dận Khuyết những người khác không dám đối mắt với hẳn ta.
Chu Quang Viễn là Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tầng bốn, Dận Khuyết là Nguyên Anh sơ kỳ cảnh giới tầng ba, thực lực những người khác cũng không bằng hai người.
Khí tức Chu Quang Viễn bộc phát phóng thích về phía bọn hắn không chút lưu tình, khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Từ khi nào ngay cả lời ta nói các ngươi cũng không tin rồi?"
Chu Quang Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người, ngay cả Dận Khuyết cũng cảm thấy áp lực lớn lao.
Sư phụ của Chu Quang Viễn là nhị trưởng lão, địa vị cao rất, có danh vọng rất cao trong thế hệ trẻ tuổi.
Lần này hắn ta nổi giận không có ai dám lên tiếng, cho dù là Dận Khuyết cũng thì thâm trong lòng Nhưng cuối cùng Dận Khuyết vẫn chống đỡ áp lực, hừ một tiếng: "Ngươi nói hắn bị thương thì hắn bị thương sao?"
"Trên đường ta đi theo hắn đến đây, hắn không hề có chút chuyện gì hết, sao vừa đến đây đã bị thương rồi?"
"Cho dù chúng ta tin ngươi, những người khác thì sao? Sau khi truyền ra, bốn chữ rùa đen rụt đầu này tóm lại vẫn không thể chạy thoát đúng không?"
Lúc này cánh cửa sau lưng Chu Quang Viễn mở ra, Tiêu Y đầu mang theo tiểu Hắc bước ra.
Thấy Dận Khuyết dẫn đầu đến gây sự, sắc mặt Tiêu Y lập tức trở nên khó chịu, chửi Dận Khuyết ầm ï.
"Dận Khuyết tiểu nhân, tên hề ở sau lưng giở trò."
"Ngươi bất lịch sự như vậy sư phụ ngươi biết không?" "Chỉ với dáng vẻ này của ngươi mà cũng muốn theo đuổi T¡ Tiên tỷ tỷ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ cũng đừng mơ những giấc mơ như thế này."
"Tổ chức Thí Thần có tồn tại như ngươi đúng là bị kéo xuống cả trăm bậc."
Chu Quang Viễn vừa nghe thấy liền có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đồng thời, hắn ta cũng rất hưng phấn, chính là loại cảm giác này.
Vừa ra khỏi cửa liền chửi ầm lên, ló đầu ra là mắng, măng cho người ta đầu xối đầy máu chó, mắng cho cha mẹ bất hòa, mắng đến hoài nghi nhân sinh.
Chu Quang Viễn lặng lẽ quay đầu, len lén đánh giá Tiêu Y.
Càng nhìn, trong lòng hẳn ta càng cảm thấy Tiêu Y đáng yêu. Dung mạo rất mỹ lệ đáng yêu không nói, mắng chửi người cũng xuất chúng như thế.
Nữ thần như thế này sao có thể khiến người ta không yêu được?
Dận Khuyết bị mắng cho đứng hình.
Nhưng sau đó hắn ta giận dữ, xú nha đầu đáng ghét, giống như tên khốn kiếp kia, sao đều khiến người ta thấy ghét đến thế.
Cái miệng như chưa bao giờ đánh răng, mắng người mà có thể làm cho người ta tức chết.
"Xú nha đầu, ngươi nói cái gì?" Dận Khuyết dù sao cũng là Nguyên Anh, trước mặt mọi người bị mắng như vậy, lửa giận từ từ bốc ra ngoài.
Hai mắt hẳn ta ngưng tụ, một cỗ uy áp đánh về phía Tiêu Y. Tiểu Hắc mở to mắt, dám khi dễ sư thúc ta?
Nhưng không đợi tiểu Hắc xuất thủ, Chu Quang Viễn đã xuất thủ.
Đây là cơ hội để hẳn ta thể hiện trước mặt nữ thần, hắn ta cũng sẽ không bỏ lỡ.
Hắn ta phóng ra một bước, vượt ngang qua trước mặt Tiêu Y, chặn uy áp của Dận Khuyết.
"Dận Khuyết, ngươi muốn làm gì?"
Sắc mặt Dận Khuyết khó coi, tên này quả thật làm phản đồ.
Tên khốn kiếp kia rốt cuộc đã cho hắn ta ăn bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến hắn ta làm phản đồ vậy?
Trước đó Dận Khuyết dụ dỗ Chu Quang Viễn tới gây chuyện với Lữ Thiếu Khanh, muốn một hòn đá ném hai chim, kết quả thì sao, Chu Quang Viễn tới ngược lại còn đứng bên phía Lữ Thiếu Khanh, giúp Lữ Thiếu Khanh đối phó hắn †a.
Dận Khuyết cảm thấy buồn nôn muốn chết: 'Chu Quang Viễn, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm phản đồ sao?"
"Phản đồ cái gì?" Chu Quang Viễn khinh thường, đứng trước mặt Tiêu Y, ưỡn ngực, tựa như một vị chính nghĩa hiệp sĩ, phát ra chính nghĩa chỉ khí: "Tiêu muội muội nói có gì sai sao? Ngươi nhân lúc Mộc huynh bị thương dẫn người tới cửa, đây không phải hèn hạ là cái gì?"
"Chu Quang Viễn ta hỗ thẹn làm bạn với ngươi."
"Bị thương?" Dận Khuyết giận quá mà cười: "Hắn làm sao bị thương? Không dám thò đầu ra thì không dám thò đầu ra thôi, tìm cớ cái gì?"
Dận Khuyết không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ bị thương, lúc đến đây còn nhảy nhót tưng bừng, mới hai ngày sao lại bị thường rồi?
Ăn cơm nghẹn nên bị thương?
Đi đường vấp ngã bị thương?
"Ý ngươi là nói đang nói láo?" Chu Quang Viễn khó chịu nhìn qua Dận Khuyết.
Giờ hắn ta không có ý định theo đuổi Tương T¡ Tiên nữa nên không còn coi Dận Khuyết là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng giờ hắn ta vẫn thấy Dận Khuyết không vừa mắt.
"Vậy ngươi nói thử xem hắn bị thương như thế nào?" Dận Khuyết cười ha ha một tiếng, nói với chúng nhân bên cạnh: "Hai ngày trước chẳng hề có chuyện gì xảy ra, sao hôm nay đã bị thương vậy?"
"Không sai, thực sự là rất kỳ quái."
"Chu huynh, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng việc này rất khó để cho người ta tin tưởng."
"Chu huynh ngươi cũng không thể bởi vì kẻ ngoại lai mà làm hỏng thanh danh của mình."
Đám người đi theo Dận Khuyết mà đến, dĩ nhiên sẽ đứng bên phía Dận Khuyết, nói thay Dận Khuyết.
Đối mặt đám người, Chu Quang Viễn chỉ có thể nói Lữ Thiếu Khanh bị thương trong lúc đại trưởng lão thăm dò.
Tất cả mọi người sững sờ, còn có việc này?
Tiêu Y dựa theo Lữ Thiếu Khanh phân phó, thừa cơ lớn tiếng nói: "Không phải thăm dò, là đại trưởng lão nói không lại Nhị sư huynh ta, thẹn quá hoá giận không nói đạo lý xuất thủ, đả thương Nhị sư huynh ta."
"Cái gì?"
Những lời này, khiến bọn người Dận Khuyết rất chấn động. Chương 1234: Việc này không có liên quan gì đến đại trưởng lão
Lời này của Tiêu Y khiến những người ở đây đều chấn động và trầm mặc.
Cho dù là Chu Quang Viễn, cũng sửng sốt.
Không phải nói thăm dò sao?
Sao giờ lại biến thành cãi nhau không lại, thẹn quá hoá giận đánh người vậy?
Đại trưởng lão sẽ làm như vậy sao?
Dù sao cũng là đại trưởng lão, không cần thiết chấp nhặt Mộc huynh chứ?
Chu Quang Viễn không thể tin được, những người khác cũng như thế.
Sau khi bọn hắn lấy lại tinh thần đều nhao nhao kêu lên. "Không, không thể nào!"
"Nói đùa cái gì, đại trưởng lão sẽ là loại người như vậy sao?"
"Làm sao có thể không nói lại là đánh người, bớt ở đây vu khống đại trưởng lão đi."
"Mộc Vĩnh là cái quái gì, hắn có tư cách gì mà gặp đại trưởng lão?"
"Xú nha đầu, bớt ở chỗ này nói bậy cho ta, cẩn thận ta thu thập ngươi."
Những người khác càng nói càng tức giận, ánh mắt nhìn Tiêu Y tràn đầy lửa giận.
Tương Quỳ có địa vị sùng bái, uy vọng cực cao trong tổ chức Thí Thần, là đối tượng được tất cả mọi người trong tổ chức Thí Thần tôn kính sùng bái.
Bọn tiểu bối từ nhỏ đến lớn đã nghe sự tích của đại trưởng lão để trưởng thành, đã coi đại trưởng lão là thành thần tượng.
Lời này của Tiêu Y rơi vào tai bọn hắn không nghỉ ngờ gì nữa chính là đang vu khống đại trưởng lão, bôi nhọ danh dự đại trưởng lão.
Nếu như không phải Chu Quang Viễn đang đứng bên cạnh Tiêu Y, trợn mắt nhìn, bọn hắn đã sớm xuất thủ.
Nhưng mà, Dận Khuyết không nói lời nào.
Trong lòng hẳn ta ngược lại có vài phần tin tưởng.
Hắn ta biết Tương Tỉ Tiên mang theo nhóm Lữ Thiếu Khanh đi gặp Tương Quỳ.
Giữa chừng xảy ra chuyện gì hắn ta không biết, nhưng hẳn ta cũng thấy chắc chắn sẽ không có kết quả gì vui vẻ. Không phải gì khác, cũng bởi vì Lữ Thiếu Khanh quá đáng ghét.
Tiêu Y nói đại trưởng lão bởi vì nói không lại Lữ Thiếu Khanh từ đó thẹn quá hoá giận xuất thủ, hắn ta tin.
Cái miệng của Lữ Thiếu Khanh đáng ghét chừng nào hắn ta từng được lĩnh giáo nên hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai ở đây.
Đó là một cái miệng khiến người ta hận không thể tự tay xé thành vô số mảnh vụn, sau đó dùng lửa đốt cháy, hủy diệt sạch sẽ nó.
Đồng thời, trong lòng Dận Khuyết có vài phần hiếu kỳ.
Ngay cả đại trưởng lão cũng nói không lại tên khốn kiếp kia sao?
Nhưng mà bị đánh cũng tốt, đây là đáng đời. Dám đi đắc tội đại trưởng lão, không bị đánh chết cũng coi như hắn may mắn rồi.
Đáng tiếc, lúc ấy không có mặt, nếu không sẽ được nhìn thấy dáng vẻ cực khổ đấy.
Ừm, nếu đã đến rồi, cho dù không gây chuyện được với tên khốn kia, cũng phải nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.
Nghĩ tới đây, Dận Khuyết vươn tay ra ra hiệu với đồng bạn mình, bảo bọn hắn yên tĩnh lại.
Hắn ta cười haha với Tiêu Y, giống như một vị công tử văn nhã nắm hết thảy trong tong: "Không nhìn thấy hắn, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin sao?"
"Trừ phi hắn ra, để chúng ta nhìn xem, chúng ta mới tin, nếu không chúng ta sẽ cho rằng có thể ngươi đang vu khống đại trưởng lão, bêu xấu thanh danh đại trưởng lão."
Một cái mũ như vậy chụp xuống, dù là Chu Quang Viễn cũng không kìm được biến hóa sắc mặt.
Hản ta gầm lên với Dận Khuyết: "Dận Khuyết, ngươi muốn làm gì?"
"Ngay cả ta ngươi cũng không tin sao?"
Tên này đúng là càng ngày càng đáng ghét.
Dận Khuyết vẫn nước chảy mây trôi: "Cho dù chúng ta tin đi, những người khác thì sao?"
"Đại trưởng lão nhân nghĩa trung hậu, đức cao vọng trọng, sao lại có hành vi tiểu nhân được?"
"Đến lúc đó truyền ra, tổ chức này sẽ nghĩ rằng Chu Quang Viễn là phản đồ, cùng với kẻ ngoại lai vu khống đại trưởng lão, hủy danh dự đại trưởng lão."
"Cuối cùng, còn liên lụy đến sư phụ ngươi."
Lời này vừa ra, Chu Quang Viễn sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.
Còn Lữ Thiếu Khanh ở trong phòng thì xoa cằm, lầm bầm nói: "Không ngờ, tên này cũng có vài phần đầu óc nhỉ?"
Hai ba câu nói cũng ép cho Chu Quang Viễn tịt ngòi rồi.
Chu Quang Viễn là đồ đệ của nhị trưởng lão, đại diện cho nhị trưởng lão tổ chức Thí Thần.
Vị trí nhị trưởng lão vô cùng mẫn cảm, nếu như bị người hữu tâm cố ý giở trò xấu, chuyện Chu Quang Viễn làm ở đây hôm nay rất dễ bị người ta hiểu là nhị trưởng lão muốn thượng vị.
Đối với Chu Quang Viễn mà nói, đây không phải chuyện gì tốt.
Chu Quang Viễn không ngốc, nghe ra lời nói bóng gió của Dận Khuyết.
Trong lúc nhất thời, hắn ta bắt đầu trầm mặc.
Việc liên quan đến sư phụ, hắn ta không thể không ăn nói cẩn thận.
Tiêu Y không có nhiều cố ky như thế.
Quản ngươi đại trưởng lão, nhị trưởng lão cái gì, quản các ngươi uy vọng cái gì?
Dù sao thì Nhị sư huynh cũng muốn chọc tức đại trưởng lão.
Tiêu Y nói với Dận Khuyết: "Không không phục? Không phục đúng không, ngươi đi T¡ Tiên tỷ tỷ đi, ngươi xem Tỉ Tiên tỷ tỷ nói như thế nào?"
"Ngươi hỏi T¡ Tiên tỷ tỷ, gia gia tỷ ấy có phải đột nhiên xuất thủ với Nhị sư huynh ta không?"
Tiêu Y chuyển sang Tương Ti Tiên khiến Dận Khuyết cùng những người khác trầm mặc.
Dận Khuyết không phục: "Hừ, đại tiểu thư không ở đây, ngươi nói thế nào chính là thế đó."
"Không sai, ngươi nói thế nào chính là thế đó."
"Đại tiểu thư không ở nơi này, ngươi nói hươu nói vượn đều được."
Những người khác cũng rối rít không phục.
Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng, không hề để ý, nàng nói: "Ta dám thề, các ngươi dám đi hỏi T¡ Tiên tỷ tỷ sao?"
Đám người lại một lần nữa trầm mặc. "Hừ, đại trưởng lão các ngươi khi dễ chúng ta là kẻ ngoại lai, cố ý đến khi phụ chúng ta cũng được, đám người các ngươi cũng muốn khi dễ chúng ta sao?"
"Thật sự cho rằng chúng ta dễ khi dễ?"
"Ta thấy các ngươi chắc chắn cũng do đại trưởng lão xui đến, đúng là đáng ghét”
"Khụ khụ.." Bỗng nhiên sau lưng truyền đến hai tiếng ho khan, Lữ Thiếu Khanh mang theo sắc mặt tái nhợt xuất hiện, hắn quát Tiêu Y: "Không được vô lễ"
"Đại trưởng lão đạo cao vọng trọng, đại công vô tư, dốc hết tâm huyết vì nhân tộc, chúng ta lẽ phải ra kính trọng."
"Cho dù ông ấy có ra tay với ta thì chắc chắn cũng có nguyên nhân, không thể trách ông ấy, chắc chắn không phải vì hẹp hòi." Chương 1235: Việc này không có liên quan gì đến đại trưởng lão (t)
Lữ Thiếu Khanh đã tới đây, trực diện với đám Dận Khuyết.
Chu Quang Viễn vội vàng nói: "Mộc huynh, sao ngươi lại ra làm gì?"
"Ngươi cứ chữa thương đi, ta sẽ không để cho bọn hắn quấy nhiễu ngươi đâu."
Trong lòng Chu Quang Viễn hận vô cùng, trong lòng hung hăng hỏi thăm Dận Khuyết.
Đáng ghét, lần này chắc bị Mộc huynh trừ điểm rồi.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: "Thôi, vốn muốn nhờ hỗ trợ, hiện tại xem ra ngược lại sẽ liên lụy ngươi." "Để ta đi."
Ai bảo ngươi không góp sức?
Ai, vẫn hơi coi thường uy vọng của lão đầu kia rồi.
Sau đó hắn nói với Dận Khuyết: "Dận huynh, huynh dẫn người tới đây theo mệnh lệnh của đại trưởng lão sao?"
Tiếp đến, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, tức giận nói: "Đại trưởng lão thế này cũng quá đáng rồi đấy?"
"Được, được, đã như vậy, ta sẽ phụng bồi tới cùng."
Móa nó, ngươi chớ có nói hươu nói vượn.
Dận Khuyết tới đây nguyên nhân là vì bản thân, không có bất kỳ liên quan gì với đại trưởng lão.
Dận Khuyết cả giận nói: "Ngươi ít nói hươu nói vượn, chúng ta tới nơi này, là muốn lĩnh giáo thực lực của ngươi một chút, dùng võ kết bạn."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, cố ý lớn tiếng nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, ta hiểu rồi, việc này không liên quan đến đại trưởng lão!"
"Đại trưởng lão sẽ không tham dự loại chuyện như vậy, hết thảy đều do các ngươi tự phát, ta hiểu rồi."
Vãi, cái tên khốn kiếp ngươi, cố ý.
Dận Khuyết giận dữ: "Ngậm miệng."
"Tức giận như vậy làm gì?" Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Ta đã nói không liên quan đến đại trưởng lão mà."
"Nếu các ngươi tới cửa gây chuyện, ta cũng không thể lùi bước."
Dận Khuyết cười lạnh: "Ngươi không phải nói ngươi bị thương sao? Ngươi còn có thể chiến sao?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: "Ta không thể, muội ấy có thể..."
Bên này Tiêu Y đang mong chờ xem Nhị sư huynh mình sẽ thu thập Dận Khuyết như thế nào, đã tiến sẵn vào trạng thái xem kịch.
Kết quả quả dưa chuẩn bị ăn lại rơi lên đầu nàng.
Nó nện cho nàng hơi sững ra, Nhị sư huynh không phải bị thương thật rồi chứ, đầu óc ngốc rồi à?
Muốn ta đi đối phó Dận Khuyết kia?
Sao ta đánh lại được?
Ta là người bình thường, không phải thiên tài biến thái, không thể dùng cảnh giới thực lực Kết Đan kỳ đánh bại tu sĩ Nguyên Anh kỳ được.
Chu Quang Viễn cũng sửng sốt, để cho nữ thần tân tấn trong lòng mình đi ứng đối với bọn Dận Khuyết sao?
Thế này khác nào đi vào chỗ chết chứ?
Hắn ta vội vàng nhắc nhở: "Mộc huynh, cái này, có phải hơi thiếu cân nhắc không?"
"Dận Khuyết hắn là cảnh giới Nguyên Anh kỳ đấy."
Dận Khuyết cũng sửng sốt, sau đó cười ha ha một tiếng, vô cùng phần khinh thường chỉ vào Tiêu Y nói: "Chỉ bằng nàng ta sao?"
"Ta nhường nàng ta một tay, nhường nàng ta một trăm chiêu nàng ta cũng không phải đối thủ của ta."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài nói: "Sư muội ta thực lực rất yếu, lúc đầu không muốn để muội ấy xuất thủ."
"Nhưng các ngươi phụng mệnh đại trưởng lão đến đây cũng không thể phòng thủ mà không chiến, khiến các ngươi không cách nào ăn nói với đại trưởng lão đúng không nào?”
Dận Khuyết tức giận, hắn ta gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: "Đã nói rồi, chúng ta tới đây không liên quan gì đến đại trưởng lão."
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu mình một cái, thật thà cười: "Ngươi xem, ta bị thương, đầu óc phản ứng chậm, ngại quá, không sai, không liên quan gì đến đại trưởng lão."
"Xin lỗi."
Nhìn vẻ mặt cười ngây ngô, như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó của Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết chỉ muốn tát lên mặt hắn mấy cái.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Các ngươi đã tới cửa khiêu chiến, ta không thể không ứng chiến."
"Ta bị thương, để sư muội ta tiếp nhận khiêu chiến của các ngươi."
"Nhưng mà, sư muội ta chẳng qua chỉ là Kết Đan trung kỳ, mấy thiên tài Nguyên Anh kỳ các ngươi không thể xuất thủ."
"Nếu các ngươi có thể phái Kết Đan hậu kỳ tới thì không sao, sư muội sẽ không lùi bước."
"Tới đi..."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người hiểu ra.
Để Tiêu Y nghênh chiến với thế hệ trẻ của tổ chức Thí Thần.
Ánh mắt Dận Khuyết rơi trên người hai đồng bạn Kết Đan kỳ đi cùng, thực lực hai người không chênh lệch nhiều, đều là Kết Đan hậu kỳ. Hai người chú ý thấy ánh mắt Dận Khuyết, lúc này lạnh lùng cự tuyệt.
"Một tiểu nha đầu, ta không muốn khi dễ nàng."
"Kết Đan trung kỳ mà thôi, không phải là đối thủ của ta."
Bọn hắn tự cao tự đại, không để Tiêu Y vào mắt, không muốn khi dễ một nữ hài tử như Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Không sao, chút thực lực ấy của các ngươi vẫn chưa đủ để được sư muội ta đặt vào mắt."
"Tới đi, đương nhiên, nếu như các ngươi không dám, có thể bảo người khác lên"
Dận Khuyết cũng cảm thấy khi dễ một nữ hài tử như Tiêu Y không thú vị lắm. Hắn ta khẽ nói: "Nếu ngươi không dám ứng chiến, quên đi, chờ vết thương của ngươi lành, chúng ta lại đến lĩnh giáo"
"Đừng mà, ngươi đi như vậy sao ăn nói với đại trưởng lão?" Lữ Thiếu Khanh gọi Dận Khuyết lại: "Các ngươi có còn là nam nhân nữa không?”
"Hay người tổ chức Thí Thần các ngươi chết sạch rồi, không thể tìm ra người làm đối thủ của sư muội ta?"
"Ngươi nói cái gì?" Bọn người Dận Khuyết giận dữ.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khiêu khích: "Đám hèn nhát, những thiên tài gì đấy chỉ là mấy con chim này thôi à?"
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Dận Khuyết bọn hắn không kìm được nữa: "Tên khốn đáng ghét, ngươi đang nói cái g? "Ngươi có dám đánh với ta một trận hay không?”
"Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thực lực."
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến cơn giận của bọn người Dận Khuyết, nói với Chu Quang Viễn: "Chu huynh, các ngươi có sân đấu võ không?"
"Mang bọn ta đi sân đấu võ, sư muội ta muốn kiếm chọn quần hùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận