Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1176: Tranh giành tình nhân

Chương 1176: Tranh giành tình nhânChương 1176: Tranh giành tình nhân
Ngay tại thời điểm Đại Bạch Tiểu Bạch cảm thấy mình sắp chết, bỗng nhiên có một lực lượng cắm vào, giống như gió mát thổi tới, thổi tan lực lượng của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc kinh hãi, sau đó tóc trên đầu dựng thẳng lên, càng thêm tức giận.
Còn có người dám ngăn cản nó?
"Hưu!" Tiểu Hắc phẫn nộ kêu một tiếng, đang muốn tìm người dám ngăn cản nó thì một cỗ lực lượng vọt tới.
Tiểu Hắc hoa mắt, rơi vào trong tay một người.
Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nó.
Tiểu Hắc có chút mơ hồ, người này là ai vậy?
Kế Ngôn hơi tò mò nhìn Tiểu Hắc trong tay, lớn cỡ nắm tay, vừa sinh ra liần có được cảnh giới Nguyên Anh.
Đây chỉ là khi còn bé, một khi trưởng thành, thực lực của nó sẽ mạnh tới trình độ nào đây?
Kế Ngôn rất tò mò, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nó có lai lịch gì?"
Lữ Thiếu Khanh đã nằm xuống, hai chân xếp chồng lên nhau, tư thế thoải mái khiến hắn lười nhúc nhích: "Ai biết, nói là thần thú, nhưng huynh đã từng thấy thần thú nào lớn lên giống vịt chưa?"
"Thần thú?" Kế Ngôn càng thêm tò mò, nâng Tiểu Hắc lên một chút, cẩn thận đánh giá.
Tiểu Hắc bị nắm trong tay rất không thoải mái, một đôi mắt hung ác nhìn chăm chăm Kế Ngôn, khí tức trên người tăng vọt, dự định ra tay với Kế Ngôn.
Chẳng qua Kế Ngôn chỉ nhàn nhạt nhìn nó một cái, thân thể Tiểu Hắc cứng đờ, không dám nhúc nhích, khí tức trên người giống như hồ thuỷ điện xả lũ mãnh liệt trào ra, cuối cùng không ngưng tụ nổi.
Cảm giác rõ ràng giúp nó nhận ra nguy hiểm.
Kế Ngôn trước mắt khiến nó cảm thấy như đang đối diện một thanh tuyệt thế thần kiếm, có thể dễ dàng chém nó thành hai nửa.
Tiêu Y lúc này cũng vội vàng hô lên: "Tiểu Hắc, hắn là sư bá ngươi, đừng xằng bậy."
Đây là Đại sư huynh đấy, trêu chọc Đại sư huynh, còn không bằng trêu chọc Nhị sư huynh. "Sư, sư bá?"
Tiểu Hắc nghiêng đầu liếc nhìn Kế Ngôn, ngoan ngoãn hô một tiếng: "Sư bát"
Sư bá này thoạt nhìn có vẻ rất đáng Sợ.
Kế Ngôn gật đầu, giống như trưởng bối dặn dò: "Đánh nhau thì đánh nhau, đừng quá độ là được."
Tiểu Hắc ngoan ngoãn gật đầu, lời sư bá nói nhất định phải nghe.
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tớ: "Con gái ngoan, nhổ nước miếng lên mặt hắn ta đi."
Đầu Tiêu Y đầy hắc tuyến: "Nhị sư huynh!"
"Huynh đang dạy hư tiểu hài tử đấy."
Tiểu Hắc nghe vậy, nhìn Kế Ngôn, mặc dù nói phải nghe lời ba ba, nhưng nó không dám.
Kế Ngôn buông tay ra, Tiểu Hắc vội vàng bay đi, Kế Ngôn cho nó áp lực quá lớn.
Dưới mặt hồ yên tĩnh cất giấu cự thú ngập trời, làm cho người ta có cảm giác áp bách quá lớn.
Tiểu Hắc bay đến chỗ Lữ Thiếu Khanh trước, phun ra một ngụm nước miếng: "Ba ba..."
Tốc độ từ dưới đất trở lại mặt đất nhanh hơn rất nhiều, lúc đến mặt đất đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Sau khi đi ra, nhìn tảng đá xung quanh, trông có vẻ hơi âm u dưới bóng đêm, gió lạnh buổi tối thổi qua khe hở của tảng đá, phát ra âm thanh vù vù.
Mọi thứ xung quanh thoạt nhìn làm người ta sợ hãi, nhưng dù sao nơi này cũng là mặt đất, so với hoàn cảnh ở dưới đất kia thì thoải mái hơn nhiều.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, duỗi lưng một cái: "Đến lúc làm chính sự rồi, tới đây lãng phí quá nhiều thời gian."
Chính sự thì, đương nhiên là về nhà.
Tướng Tư Tiên và Dận Khuyết đến gần, ánh mắt hai người dừng trên người Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ghé vào đầu Tiêu Y, thoải mái híp mắt, coi đầu Tiêu Y như ổ của mình.
Đại Bạch và Tiểu Bạch thì ghé vào trên vai Tiêu Y, sau khi hai Bạch biết thực lực của Tiểu Hắc, chúng nó không dám liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, ngoan ngoãn thừa nhận địa vị của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nằm úp sấp trên đầu, còn chúng ngồi trên vai Tiêu Y, giống như hộ vệ hai bên. Ánh mắt Tương Tư Tiên và Dận Khuyết nhìn chằm chằm Tiểu Hắc mang theo kiêng kị thật sâu, hai người vẫn luôn đề phòng thân phận của Tiểu Hắc.
Đặc biệt là Tương Tư Tiên, nếu không phải thực lực không đủ thì nàng ta đã sớm kiên trì muốn giết chết Tiểu Hắc rồi.
Tương Tư Tiên hít sâu một hơi, lần nữa hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi thật sự tính mang theo nó rời khỏi nơi này sao?"
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao? Không phải là ngươi định bảo ta vứt bỏ nó chứ?”
"Tốt xấu gì nó cũng gọi ta là ba, ta là người lương thiện, không làm được chuyện táng tận lương tâm như vậy."
"Haiz, mặc dù mang theo thứ này vướng víu, ngày sau chỉ sợ tìm không được đạo lữ, nhưng ta cũng nhận, ai bảo †a là người tốt chứ?"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh thở dài, Dận Khuyết cực kỳ khinh bỉ, ngươi mà cũng là người tốt sao?
Ngươi chính là một tên hỗn đản.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh u oán, Tương Tư Tiên không biết nói gì.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, thật sự là rất khó giao tiếp.
Sau khi hít sâu vài cái, Tương Tư Tiên chỉnh trang tâm tình một chút, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, con của Tế Thần cũng không phải nói đùa."
"Một khi nó trưởng thành, nó nhất định sẽ trở thành tay sai trung thành nhất, tà ác nhất, hung ác nhất của Tế Thần, một khi đến một bước kia, chính là không có thuốc hối hận để uống đâu." Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nói lần nữa: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Con của Tế Thần đã chết, ý thức của nó đã bị tiểu gia hỏa này cắn nuốt, chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra đâu."
Mặc dù không biết lai lịch của Tiểu Hắc, nhưng quan hệ giữa Lữ Thiếu Khanh và Tiểu Hắc không đơn thuần là quan hệ giữa người và linh sủng.
"Nhưng chẳng may sau này nó phản bội ngươi, ta e là..."
Lữ Thiếu Khanh khoát tay, chỉ vào Tiêu Y đang nghe lén nói: "Cho dù đồ ngốc này phản bội ta, nó cũng sẽ không phản bội ta."
Tiêu Y vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tương Tư Tiên, thấy Tương Tư Tiên tới, nàng cũng tới gần nghe lén.
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói như vậy, Tiêu Y cực kỳ không vui: "Nhị sư huynh, ai sẽ phản bội huynh chứ?”
"Ta là sư muội của huynh, đánh chết ta cũng sẽ không phản bội huynh."
Đây là lời thật lòng của Tiêu Y.
Thời gian bái nhập sư môn không lâu, nhưng người chăm sóc nàng nhiều nhấn chắc chắn chính là Lữ Thiếu Khanh, đối với Tiêu Y mà nói, sư phụ và các sư huynh chính là người nhà của nàng, là người nhà thân thiết, có thể vì đối phương trả giá sinh mệnh.
Đối với gia đình mình, làm sao có thể phản bội chứ.
Tiêu Y nghiêm túc biểu đạt ý tứ của mình, vung năm đấm kháng nghị: "Nhị sư huynh, đến cả lấy ví dụ huynh cũng không biết sao, sau này đừng lấy ta ra làm ví dụ nữa."
Điều này rất dễ ảnh hưởng đến cách người khác nghĩ về ta. Chương 1177: Sư muội ta phản bội ta, không biết nó
"Ngươi xem, một thân phản cốt, đều đã học được tranh luận rồi." Lữ Thiếu Khanh buông hai tay, nói với Tương Tư Tiên: "Đây chính là phản đồ, cánh tay đã quẹo ra ngoài rồi."
Tương Tư Tiên có chút bất đắc dĩ, ngươi đổi đề tài như vậy, thật sự tốt sao?
Thái độ của Lữ Thiếu Khanh đã rõ ràng, nàng ta chỉ có thể nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, hiện tại không có việc gì, mời theo ta đi gặp gia gia ta."
Đúng như lời ngươi nói, để cho gia gia ta xử lý con của Tế Thần đi.
Nếu thật sự là con của Tế Thần, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi ngươi.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nhìn thẳng Tương Tư Tiên: "Thật sự không thể không gặp sao? Ta bề bộn nhiều việc."
"Sau này có cơ hội, ta sẽ đi bái phỏng gia gia ngươi sau, như thế nào?"
Thái độ của Tương Tư Tiên rất kiên quyết: "Mộc công tử, mọi người cũng xem như là bằng hữu, không cần gây chuyện không vui như vậy."
"Nếu ta nói không muốn đi thì sao?" Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nói một câu.
Tương Tư Tiên mỉm cười: "Ta đi theo ngươi, gia gia của ta không đợi được ta về, ông ấy tự nhiên sẽ đi tìm ta, đến lúc đó vẫn phải gặp."
Cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng đi theo ngươi.
Lữ Thiếu Khanh dường như tức giận: "Tư Tiên tỷ tỷ, ngươi đang ép buộc người khác đấy." Dận Khuyết ha hả cười lạnh: "Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta đi gặp Đại trưởng lão đi, ngươi dám để Đại trưởng lão tự mình tới tìm ngươi sao?"
Dận Khuyết không có chút hảo cảm nào với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng tranh thủ uy hiếp Lữ Thiếu Khanh.
So với uy hiếp mờ mịt của Tương Tư Tiên, Dận Khuyết là uy hiếp trắng trợn.
Dọa tên hỗn đản như ngươi sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm tức giận, bỗng nhiên mắng một câu: "Mẹ nó."
"Đi thôi, đi thôi, gặp phải các ngươi, coi như ta xui xẻo."
Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh phất tay gọi phi thuyền của mình lên.
Lữ Thiếu Khanh chỉ về phía bên trái: "Các ngươi tốt nhất đuổi theo kịp, nếu theo không kịp thì đừng trách ta không đi gặp Đại trưởng lão."
Tương Tư Tiên mỉm cười, nói: "Không tệ!"
"Mộc công tử, chúng ta cùng đi."
"Đi một đoạn nữa là có thể đến phân bộ phụ cận để truyền tống đến tổng bộ."
"Hừ! Ngươi tự ngồi thuyền của ngươi đi, thuyền của ta không hoan nghênh ngươi." Lữ Thiếu Khanh mất hứng hừ một tiếng, từ chối không cho Tương Tư Tiên lên thuyền, sau đó phi thuyền khởi động, xuất phát trước.
Dận Khuyết nhìn phi thuyền xuất phát, không nhịn được nhíu mày, tiện thể khinh bỉ: "Không có chút khí độ."
Trong lòng hẳn ta có loại dự cảm không tốt, hắn ta nhịn không được nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, cẩn thận, trong chuyện này có điều kỳ quái."
Dận Khuyết không cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ làm động tác nhỏ gì đó.
Lữ Thiếu Khanh đồng ý đi gặp gia gia của nàng ta, tâm tình Tương Tư Tiên thật tốt, nụ cười trên mặt sáng lạn, giống như một đóa hoa thấy ánh mặt trời, xinh đẹp động lòng người.
Nàng ta tuyệt không để ý sự tức giận của Lữ Thiếu Khanh, tự tin nói: "Không sao, hắn đã đồng ý rồi."
Dận Khuyết lắc đầu: "Hắn không phải loại người giữ lời hứa."
Ngươi không biết sao, lúc ấy hắn đã đồng ý với ta, kết quả lại quay đầu bỏ ta lại thuyền.
Dận Khuyết suy đoán: "Chỉ sợ hắn sẽ nhân cơ hội bỏ chạy." Tương Tư Tiên tươi cười càng lớn, tràn đầy tự tin: "Hiện tại đuổi theo là được."
Nhưng mà khi Tương Tư Tiên lấy phi thuyền của mình ra và chuẩn bị lên thuyền, bên cạnh bỗng nhiên có một tảng đá lớn đập tối.
Hai tiếng rống giận, hai con Hồn Thạch Giáp Thú chạy ra, một trái một phải nhìn chằm chằm bọn họ.
Cả người Tương Tư Tiên, Dận Khuyết lạnh như băng...
"Grào!"
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ cũng lao ra từ phía sau, vây quanh hai người.
"Cái này, cái này..."
Dận Khuyết suýt chút nữa tè ra.
Ba con súc sinh này muốn làm gì?
Tương Tư Tiên cũng ngây dại, trong lòng phát lạnh.
Chẳng lẽ Hồn Thạch Giáp Thú muốn ra mặt vì con chim đen kia?
Ba con Hồn Thạch Giáp Thú vây quanh hai người, ánh mắt lạnh như băng, làm cho hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành bị thương chưa lành, Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ chỉ có thực lực Kết Đan kỳ, nhưng chúng vẫn mạnh hơn Tương Tư Tiên và Dận Khuyết.
Chết chắc sao?
Trong lòng Tương Tư Tiên thậm chí sinh ra tuyệt vọng.
Đối mặt với hai Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành, nàng ta và Dận Khuyết không có phần thắng.
Chẳng qua qua vài nhịp thở, hai người lại phát hiện ba con Hồn Thạch Giáp Thú không hề thực hiện động tác tiếp theo, chỉ vây bọn họ ở chỗ này.
Đại, đại tiểu thư...
Dận Khuyết thử gọi Tương Tư Tiên: "Hình như chúng không có ý muốn ra tay."
Chúng ta đi mau đi.
Tương Tư Tiên gật đầu, nàng ta thử bước chân, chuẩn bị lên thuyền.
Nhưng hành động này lập tức khiến Hồn Thạch Giáp Thú bất mãn.
Tương Tư Tiên lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích.
Hồn Thạch Giáp Thú thấy vậy, không tiếp tục lên tiếng.
Trong lòng Tương Tư Tiên có một suy đoán.
Dận Khuyết bên này cũng có suy nghĩ tương tự,'Nó, bọn nó định ngăn cản chúng ta theo sau sao?”
"Muốn giữ chúng ta ở chỗ này sao?"
Kế tiếp, Tương Tư Tiên và Dận Khuyết lại thăm dò vài lần, phát hiện chỉ cần bọn họ muốn lên thuyền, đều sẽ bị Hồn Thạch Giáp Thú ngăn cản.
Cuối cùng bọn họ cũng đoán được ý đồ của Hồn Thạch Giáp Thú.
Chúng muốn giữ bọn họ ở lại đây, không cho bọn họ đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Dận Khuyết phát điên: "Đây, chắc chăn là chuyện tốt tên khốn kia làm."
"Đáng chết, tên hỗn đản đáng chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận