Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1787

Chương 1787
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Hắn trốn không thoát đâu!” Cận Hầu nói một cách kiên định như đang tiếp thêm lòng tin cho mình: “Hắn chết chắc rồi.”
“Chắc chắn là chết!”
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, khí tức hủy diệt phía xa đột nhiên biến mất, không có một dấu hiệu nào, nhanh như chưa từng xuất hiện.
Cận Hầu ngạc nhiên, trong lòng nhảy lên một cái, có vài phần mong đợi. Chắc là Lữ Thiếu Khanh chết rồi sẽ dừng chiến nhỉ?
Nhưng giọng nói của Long Kiện vang lên khiến cho Cận Hầu biết mình lại bị vả mặt.
“Không, không thể nào!”
Long Kiện kêu lên một cách khó tin, hắn ta không thể tin được đây là sự thật.
“Ngươi… làm sao ngươi có thể làm được?”
Tốc độ cắt chém không gian đã chậm hơn tốc độ không gian khép lại.
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thể khép không gian lại.
Phát hiện này khiến cho Long Kiện chấn kinh, trong lòng sinh ra mấy phần lo lắng.
Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh trước mắt đây là ai? Hắn là nhân loại thật sao?
Trẻ tuổi như thế, thực lực lại cường hãn, lại có vẻ quỷ dị, cổ quái.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Bảo sao Thánh Chủ lại muốn mời chào hắn, thậm chí còn quyết định nếu mời chào không thành thì cho phép hắn ta hạ sát thủ.
Ngay khi Long Kiện đang kinh hoảng, bỗng nhiên cảm giác được không gian xung quanh ảm đạm xuống, có khí tức nguy hiểm dội xuống đỉnh đầu.
Long Kiện ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời là thế giới sao trời vô tận, chín ánh sao nhanh chóng giáng xuống.
Ánh sao nhanh chóng giáng xuống, hào quang màu trắng vạch phá bầu trời, mang theo từng điểm ánh sáng, để lại một con đường ánh sao óng ánh.
Mạnh Tiêu nhìn ánh sao sà xuống mà không nhịn được sợ hãi than: “Thật xinh đẹp.”
Tiêu Y trợn tròn hai mắt, mình mới dùng được một ánh sao thôi, mà Nhị sư huynh đã có thể dùng đến chín ánh sao, chênh lệch thật sự to lớn.
Ánh sao lóng lánh, như xé rách bình chướng đao gió bên ngoài, hung hăng vả vào thế giới này.
Ở trên cao nhìn xuống xuyên suốt, sát ý nghiêm nghị, đột phá mà tới.
“Đây là cái gì?”
Long Kiện cũng cảm nhận được uy hiếp kinh hoàng, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có kiếm quyết có thể điều động sức mạnh sao trời.
Khí tức tử vong kinh khủng như rắn độc quanh quẩn trong lòng hắn ta, khiến cho lông gáy hắn ta dựng đứng.
Chỉ hơi thất thần một chút thôi sát cơ đã đi tới đầu mình rồi.
Long Kiện không dám trì hoãn, vội vàng giơ tay lên, thôi động thiên huyết ti của mình.
Vù vù.
Ngàn vạn sợi tơ mỏng như con quái vật bừng tỉnh, vô số xúc tu bay múa, nhanh chóng hội tụ trên đỉnh đầu của hắn ta.
Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy cả bầu trời bị phủ kín bằng mây đỏ.
Ánh sáng màu đỏ bắn ra bốn phía, chói lóa lòa mắt, lộ ra khí tức hung lệ, như muốn nói thiên huyết ti của hắn ta không thể phá vỡ.
Oành!
Ánh sao nhanh chóng lao tới, ánh sáng màu đỏ ngăn cản ánh sao rơi xuống, dường như ánh sao bị ngăn cản trên bầu trời.
Cuối cùng, một cỗ sức mạnh xung kích không cách nào hình dung được lao xuống, cách không mà tới, với cường độ như hàng tỷ bàn tay vô hình tát thẳng vào thân thể Long Kiện.
Dù Long Kiện là Ma tộc, thân là Luyện Hư kỳ, sức mạnh cơ thịt đã mạnh đến mức khủng bố rồi, cũng không chịu nổi sức nặng của một đòn này.
Phụt phụt, phụt phụt!
Thân thể Long Kiện xuất hiện vô số vết thương nhỏ, máu tươi phun tung tóe như một suối phun, máu me đầm đìa, huyết vụ bắn khắp nơi.
Phụt!
Một ngụm máu tươi xộc lên cổ họng của Long Kiện, hắn ta cảm thấy mình như một người bình thường, vô số viên lưu tinh trên bầu trời rơi xuống mẹ nó chứ toàn rơi trúng đầu mình.
Cảm nhận được sức mạnh liên tục đánh thẳng vào mình không ngừng, trong lòng Long Kiện sinh ra sự hoảng sợ.
Một chiêu này quá kinh khủng rồi.
Kiếm quyết như vậy chỉ là kiếm quyết cấp Thiên thôi sao?
Nhưng dù sao Long Kiện cũng là Luyện Hư kỳ, thực lực và kinh nghiệm còn bày ở đó.
Hắn ta biết mình không thể lui, nếu lui hắn ta sẽ toi đời.
Cho nên, hắn ta nghiến chặt hàm răng, vận chuyển linh lực trong cơ thể điên cuồng đi chống đỡ thiên huyết ti.
Chịu được một thời gian ngắn là tốt rồi.
Long Kiện âm thầm cổ động bản thân. Hắn ta tin tưởng một chiêu này của Lữ Thiếu Khanh sẽ không thể kéo dài quá lâu.
Để ta chống chịu xong, ta sẽ đích thân giết ngươi.
Nhưng một khắc sau, còi báo động trong lòng Long Kiện lại rú lên, cảm giác nguy hiểm lại lần nữa xuất hiện.
Khóe mắt hắn ta liếc thấy có ánh sáng lóe lên, nhưng không kịp nữa rồi.
Phụt!
Một ánh sao từ không trung rơi xuống, đánh mạnh vào lồng ngực của hắn ta, xuyên thấu qua.
“A!”
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Long Kiện kêu lên thảm thiết, sau đó, mây hồng trên trời tan đi, thiên hồng ti không còn bị khống chế nữa lại co lại.
Sau đó, càng nhiều ánh sao đánh trúng Long Kiện hơn, bao phủ lấy hắn ta, đánh cho hắn ta ngã oành xuống đất.
Ầm ầm.
Như Nguyên Anh tự bạo, xuất hiện đám mây nấm to lớn bốc lên, không gian xung quanh lại lần nữa xuất hiện vô số khe hở.
Khe hở màu đen nhỏ như cây kim tràn ngập khắp thiên không, mở rộng, rồi lại khép kín.
Khí tức hủy diệt bắt đầu diệt sát khiến cho mọi người sợ hãi vô cùng.
Mặt đất bị sức mạnh kinh khủng phá hủy, vô số đất đá lập tức biến mất, mặt đất nứt toác lan rộng tứ phía, dung nham màu đỏ phun ra ngoài, khói đen nồng đậm xông thẳng lên trời.
Đất trời mấy trăm dặm xung quanh rung động, vỡ tan, như tận thế đang tới.
Đánh đến bây giờ, Long Kiện lại ăn một đòn mạnh của Lữ Thiếu Khanh trước.
Hóa Thần Ma tộc, Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi quan chiến phía xa mặt xám như tro, trong lòng sợ hãi, lo lắng.
Rõ ràng cảnh giới của Long Kiện cao hơn Lữ Thiếu Khanh, thực lực cũng mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh, vì sao người chịu thiệt trước lại là hắn ta?
Chẳng lẽ tên này là một con hàng lởm?
Đặc biệt là Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi, sắc mặt cả hai khói coi như vừa ăn một trăm con ruồi, buồn nôn vô cùng.
Hai bọn họ sắp nôn rồi.
Em gái ngươi chứ, còn nói là cao thủ Ma tộc, còn nói là Luyện Hư kỳ Ma tộc.
Không ngờ bây giờ lại bị người ta đánh cho như đánh chó.
Làm cho da mặt bọn họ lại bị vả mạnh lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận