Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 322 - Quái vật bị thương nặng



Chương 322: Quái vật bị thương nặngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuái vật Nguyên Anh tầng chín rống lên một tiếng trong tiếng gào đó mang theo thống khổ, phẫn nộ.Hấp dẫn lực chú ý của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn trận chiến trên trời.Trên bầu trời, trong đại trận, Kế Ngôn chẳng khác nào bạch y tiên nhân, vô cùng bắt mắt trong dòng nước lũ đen ngòm.Hắn ta hiên ngang đứng trên tầng trời, áo trắng bay phấp phới, trường kiếm Vô Khưu xẹt qua từ phía xa, trở lại bên cạnh hắn ta.Ánh sáng trên thân kiếm nhạt đi rất nhiều, sau lưng nó, con quái vật kia đang phát tiết phẫn nộ của mình.Quái vật gầm thét, trời đất chấn động, sóng âm không ngừng trùng kích bốn phía.Đám quái vật ở gần đó không ngừng bị sóng âm lan trúng, nhao nhao nổ tung rồi rơi từ trên trời xuống.Sau lưng quái vật xuất hiện một vết kiếm thật dài, máu tươi màu đen vẩy ra.Thực lực quái vật cực mạnh, trên mặt cũng có thể thể hiện nhiều cảm xúc hơn.Trên mặt nó tràn ngập vẻ đau đớn, hai mắt tràn ngập phẫn nộ và oán hận, nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.Kế Ngôn thừa dịp nó không chú ý, để lại một vết thương sâu tới xương sau lưng nó, kiếm ý giống như độc dược, chảy vào trong cơ thể nó, trắng trợn phá hoại từ bên trong.Thực lực quái vật cực kì mạnh mẽ, tức tốc áp chế hóa giải kiếm ý của Kế Ngôn.Nhưng suốt đời nó cũng khó quên cảm giác đau đớn đó.Quái vật đang chìm trong phẫn nộ mặc kệ Ngu Sưởng và Tiêu Sấm, lao về phía Kế Ngôn.Vừa nãy, Kế Ngôn không ra tay ngay, mà đứng một bên tìm kiếm cơ hội là như thích khách.Cuối cùng, thừa dịp quái vật chiến đấu với Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, lặng lẽ ra tay, chém một nhát vào lưng nó.Sắc mặt Kế Ngôn hơi trắng xanh, hắn ta không khác với trường kiếm Vô Khưu bao nhiêu, muốn làm quái vật bị thương, phải trả một cái giá không nhỏ."Rống!"Trong lúc phẫn nộ, tốc độ của quái vật cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.Móng vuốt sắc bén của nó hung dữ cào tới, trong không khí vang lên tiếng nổ lốp bốp, tất cả mọi thứ xung quanh bị móng vuốt của nó bao phủ.Cơ thể Kế Ngôn biến mất, tức khắc tránh né, xuất hiện ở đằng xa.Lữ Thiếu Khanh đứng bên dưới thấy thế thì hâm mộ vô cùng.Đây là thuật thuấn di chỉ có Nguyên Anh mới có thể sử dụng, rất tiện cho việc chạy trốn.Tốc độ của quái vật rất nhanh, Kế Ngôn biến mất, nó cũng biến mất.Nó không sử dụng thuấn di, mà là do tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức mắt thường của nhân loại không bắt được hình ảnh, vì thế chẳng khác nào thuấn di.Gần như cùng lúc, Kế Ngôn xuất hiện, quái vật cũng xuất hiện theo.Móng vuốt của nó giữ tư thế tấn công, cào mạnh về phía Kế Ngôn.Lợi trảo màu đen, sắc bén vô hạn, phát ra ánh sáng lạnh, xé rách không khí như đao kiếm, cũng mang theo quyết tâm xé nát Kế Ngôn.Kế Ngôn bất đắc dĩ, để kiếm Vô Khưu chắn trước mặt."Thình thịch!"Kế Ngôn hộc máu, kiếm Vô Khưu cũng phát ra một tiếng kiếm ngâm thê lương, thân kiếm xuất hiện vết nứt, ánh sáng ảm đạm, như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.Máu tươi đỏ rực của nhân loại làm cho quái vật hưng phấn, nó liếm liếm môi, lại đuổi theo.Quái vật lại xuất hiện trước mặt Kế Ngôn như thuấn di, hai móng vươn ra, muốn hoàn toàn chấm dứt Kế Ngôn như cách nó đã từng chấm dứt những con mồi khác.Tốc độ của quái vật quá nhanh, Ngu Sưởng và Tiêu Sấm nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn chậm hơn một bước.Chỉ còn mốt chút nữa là quái vật có thể găm hai móng vuốt của mình vào cơ thể của Kế Ngôn.Hai móng của quái vật chính là vũ khí của nó, là thần binh lợi khí, một khi quái vật thành công, Kế Ngôn chắc chắn không thể nào tránh khỏi cái chết.Ngay sau đó, một nhát kiếm khí đánh úp lại, kiếm khí ngang ngược, chỉ thẳng về phía quái vật.Nếu quái vật muốn tiếp tục tấn công Kế Ngôn, nó sẽ bị nhát kiếm khí này đánh trúng.Nhưng mà hình như quái vật liều mạng cũng muốn Kế Ngôn.Nó không quan tâm đòn tấn công của Thiều Thừa.Nó chịu đựng kiếm quang của Thiều Thừa.Hai mắt màu đỏ tươi của nó chen đầy sát ý, nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.Kế Ngôn mới là mục tiêu chân chính của chúng nó.Nhưng mà ánh mắt của Kế Ngôn lại sáng quắc hữu thần, không có chút lo lắng nào.Bỗng nhiên, một luồng thần thức khổng lồ tràn ra từ trên người Kế Ngôn, thần thức khổng lồ làm cho quái vật không khỏi hoảng sợ.Còn không đợi nó làm cái gì, luồng thần thức đã nổ tung, một luồng kiếm ý sắc bén cũng nổ tung theo.Quái vật không thể ngăn cản được thần thức của Kế Ngôn, quái vật cảm thấy đầu óc của mình như bị vô số thanh trường kiếm đâm vào, đau đớn tột bậc.Tinh thần của quái vật bị thương nặng, nỗi đau quá lớn đó làm quái vật không khỏi ôm đầu kêu thảm thiết.Máu đen chảy ra từ mắt, mũi và miệng của quái vật, trông rất là thê thảm.Thừa dịp quái vật đau khổ gầm thét, Kế Ngôn không lùi mà còn tiến tới.Trường kiếm Vô Khưu lóng lánh hào quang, một kiếm bổ trúng quái vật.Lân giáp trên ngực quái vật rơi xuống từng mảng, máu tươi đầm đìa.Nó đau đến mức gầm thét liên tục, móng vuốt chụp lung tung khắp nơi, cả mảng không gian này như đã bị nó đánh nát, một sức lực cực mạnh đánh trúng vào Kế Ngôn.Kế Ngôn lại bị thương nặng.Kế Ngôn cảm thấy mình như bị một ngọn núi khổng lồ rơi từ trên trời xuống đè trúng người.Khoảnh khắc đó, hắn ta tưởng chừng như mình đã chết rồi.Linh lực trong cơ thể Kế Ngôn bị tiêu hao hầu như không còn, huyết nhục trong cơ thể vỡ nát, khung xương toàn thân cũng bị nghiền nát.Kế Ngôn hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.Nếu không phải ý chí hắn ta kiên cường, đã chết ngất từ lâu.Thiều Thừa là người đầu tiên xông tới, ông nhìn thấy thảm trạng của đồ đệ, hai mắt đỏ ngầu, giận quát một tiếng."Chết cho ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận