Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1697

Chương 1697Chương 1697
Doãn Kỳ ở bên cạnh hận đến nghiến răng, rất muốn rút cự kiếm ra chém Lữ Thiếu Khanh mấy cái, có dạng sư huynh như thế nào sao?
Tu sĩ ma tộc lắc đầu, vô cùng phần khinh thường: "Quả nhiên là nhân loại thấp kém, trước tử vong liền để lộ ra bản năng của mình."
Sau đó, hắn ta không muốn nhiều lời, nói với nhiều tu sĩ gian tế: "Giết hắn, hết thảy trách nhiệm đẩy lên trên người hắn."
"Ha ha."
Tâm trạng đông đảo tu sĩ gian tế rất tốt, có người làm hình nhân thế mạng có nghĩa bọn hắn có thể sống sót.
"Đại nhân, yên tâm đi, tiểu tử này liền giao cho ta đi."
"Ta nhất định sẽ làm cho hắn chết một cách đau đớn, báo thù cho Kiếm Trần đại nhân."
"Ha ha, tiểu tử, ngươi cam chịu số phận đi."
Đông đảo tu sĩ gian tế vui mừng, ngoại trừ ba người Thác Bạt Huy.
Ba người Thác Bạt Huy bên này cũng âm thầm vui mừng.
Quả nhiên là ngươi đi đâu cũng khiến người ta chán ghét.
Ra tay đi, tranh thủ xuất thủ, đến lúc đó đánh nhau, để mấy vị Hóa Thần bên trong cùng ra thu thập hắn.
Sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh vượt quá sức tưởng tượng của Thác Bạt Huy, trong mắt Thác Bạt Huy chỉ khi mấy vị Hóa Thần liên thủ mới có thể đánh bại Lữ Thiếu Khanh.
Ba người Thác Bạt Huy thận trọng lui lại mấy bước nới rộng khoảng cách với Lữ Thiếu Khanh.
Mắt thấy đám người muốn động thủ, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên hét lớn một tiếng: 'Chậm đã, ta có lời muốn nói."
Tu sĩ ma tộc lạnh lùng căn bản không có tâm tư nghe lời của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, hạ lệnh: "Động thủ!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể một lần nữa quát: "Ta biết Miêu Á đại nhân!"
Lời này vừa nói ra, tu sĩ ma tộc xoay người dự định rời đi bỗng nhiên quay đầu, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi, biết Miêu Á đại nhân?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng đậy, không tin ngươi bảo nàng ấy tới gặp ta đi!" "Hoang đường." ập tức có người quát lớn, là một vị tu sĩ ma tộc khác, hắn †a tiến lên đây, kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Một nhân loại như người mà cũng dám bảo Miêu Á đại nhân đến gặp ngươi?"
"Còn nữa, ta là tộc nhân Miêu gia, ta chưa từng gặp ngươi, sao ngươi quen biết được Miêu Á đại nhân?"
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Tu sĩ cấp thấp cũng không cần nghe ngóng mấy chuyện của cao tầng, các ngươi không gọi, ta tự gọi."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh truyền âm xong, khoanh hai tay, lạnh lùng nói: "Chờ xem, nàng ta sẽ tới nhanh thôi."
Dáng vẻ tràn đầy tự tin khiến đám người kinh nghỉ bất định.
Dáng vẻ giống như có mấy phần là thật vậy. Tu sĩ ma tộc tự xưng thuộc Miêu gia kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, sau một lát, hắn ta một lần nữa mở miệng: "Ngươi thật sự quen tiểu thư nhà ta?"
"Nói nhảm!" Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ: "Đã nói rồi, tu sĩ cấp thấp không nên nghe ngóng chuyện của thượng cấp, đối với ngươi không có lợi gì đâu."
"Giết hắn!" Tên tu sĩ ma tộc này không kìm được hét lớn: "Giết hắn, tên nhân loại hại chết Kiếm Trần đại nhân này."
Muốn chết!
Thác Bạt Huy ở bên cạnh cười lạnh không thôi.
Đến lúc này, còn dám phách lối, muốn chết sao?
Ngươi thật sự cho rằng mình quen Miêu Á đại nhân à?
Nhưng, chính vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Ngươi muốn giết ai?"
Tiếp theo một thiếu nữ phiêu nhiên đi tới, màu da lúa mạch, mang theo vài phần cuồng dã.
Ánh mắt nàng ta lạnh lếo nhìn tộc nhân của mình, dọa cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia vội vàng cúi đầu: "Tiểu thư!"
Người tới chính là ma tộc Miêu Á, nàng ta hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, đã lâu không gặp."
Nhìn thấy Miêu Á hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, hết thảy gian tế nhao nhao xôn xao.
Thật sự quen đại nhân vật ma tộc sao?
Doãn Kỳ ở bên cạnh trợn mắt hốc mồm, bên tai của nàng ta bỗng nhiên vang lên những lời Lữ Thiếu Khanh từng nói với nàng ta.
Ta có người bên ma tộc.
Tưởng rằng khoác lác, không ngờ là thật.
Doãn Kỳ không phải một người hiếu kỳ nhưng lúc này nàng ta rất muốn kéo lỗ tai Lữ Thiếu Khanh để hắn nói cho rõ ràng rốt cuộc là có chuyện gì.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Miêu Á một phen, cười híp mắt nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không nhận ta."
Miêu Á lắc đầu, cười nói tự nhiên: "Công tử nói đùa, công tử thực lực kinh người, có thể quen biết công tử là vinh hạnh của ta."
Lữ Thiếu Khanh làm long trời lở đất ở Thánh địa, cho dù Thánh địa muốn phong tỏa tin tức cũng không phong tỏa được.
Quá nhiều người, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, trên Hàn Tinh đã lưu truyền truyền thuyết về Lữ Thiếu Khanh.
Miêu Á và Lữ Thiếu Khanh từng tiếp xúc, rất có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh.
Ma tộc sùng bái cường giả.
Lữ Thiếu Khanh đi thánh địa, làm cho Thánh địa long trời lở đất, đủ để cho Miêu Á trở thành fan hâm mộ của Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù biết Lữ Thiếu Khanh là nhân loại, nhưng không trở ngại việc Miêu Á khách khí với Lữ Thiếu Khanh.
Huống chỉ, Miêu Á bây giờ còn có tính toán của mình.
"Công tử, mời tới bên này đi, nơi này không phải nơi để nói chuyện." "Được!" Lữ Thiếu Khanh vui vẻ đáp ứng: "Đi thôi, nơi này quá thúi."
Miêu Á đại hỉ: "Công tử, mời!"
Lữ Thiếu Khanh cùng Doãn Kỳ đi trước một bước, sau khi Miêu Á liếc mấy gian tế Thác Bạc Huy một chút liền lạnh lùng nói với những tu sĩ ma tộc chung quanh: "Giết hết đi, không nghe công tử nói thối sao?"
Nhân loại đầu hàng ở ma tộc này không có bất kể địa vị gì đáng kể.
Đám gian tế Thác Bạc Huy kinh hãi, nhao nhao hô to: "Đại nhân, tha mạng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận