Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 747 - Ngươi cũng không muốn Thái gia bị người khác chê cười đúng không



Chương 747: Ngươi cũng không muốn Thái gia bị người khác chê cười đúng khôngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh phát giác được sát ý của Thái Úc, hắn không hề e ngại mà chỉ nhắc nhở hắn ta một câu: “Thiếu thành chủ, nếu ngươi vi phạm lời hứa, hậu quả ngươi biết rồi chứ? Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ ở lại Vĩnh Ninh thành, sẽ không nhanh chóng rời đi đâu. Đồ ngươi cho ta, nói không chừng đến lúc đó ta lại sẽ trả lại cho ngươi, có đúng không nào?”Lời vừa nói ra, dường như Thái Úc nhớ tới điều gì đó.Sát ý trong lòng lại một lần nữa bị đè xuống, mỉm cười: “Cũng được, đến lúc đó ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”Còn về phần báo đáp cái gì thì chỉ có bản thân hắn ta biết.Thái Thế Định cũng phát hiện ra sự bất thường giữa Lữ Thiếu Khanh và Thái Úc, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.Thái Úc đã có quyết định của mình nên hắn ta cũng không thèm để ý.Ở Vĩnh Ninh thành, ai còn có thể phản kháng được Thái gia.Có Thái Thế Định trợ giúp, chưa cần đến một ngày đã có thể về đến Vĩnh Ninh thành.Đây là thành trì người ma tộc đầu tiên Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy khi tới Hàn Tinh.Dựa theo những gì hắn tìm hiểu trên đường đi, giữa các thành trì của Hàn Tinh cách nhau rất xa, phần lớn mọi người đều dựa vào truyền tống trận để truyền tống giữa các thành với nhau.Phải cách xa trăm vạn dặm, thậm chí mấy trăm vạn dặm mới có một tòa thành, bởi vậy, nhân khẩu của mỗi một thành trì đều sẽ rất nhiều.So với thành trị Thập Tam Châu, thành trì của ma tộc rõ ràng là cao to hùng vĩ hơn, quy mô cũng lớn hơn.Lớn đến mức phàm nhân không thể nào tu luyện có đi cả đời cũng không thể rời khỏi thành trì được.Mặc dù tự xưng là Thánh tộc, muốn phủi sạch quan hệ với nhân tộc nhưng theo Lữ Thiếu Khanh thấy, thành trì trên thực tế cũng giống thành trì của nhân loại.Mặc dù ma tộc đã trải qua hơn ngàn năm phát triển ở đây, cơ thể vì thích ứng với thế giới này nên ai nấy đều dáng dấp khôi ngô cao lớn, nhưng bọn hắn vẫn là nhân loại.Trên tường rào thành trì không có thủ vệ, cửa thành luôn rộng mở không hề có chút phòng bị.Đa phần tu sĩ tới đây đều đáp xuống đất đều đi bộ vào từ cửa thành.Đương nhiên, có vài người có danh tiếng, có thực lực thì có thể không nhìn vào quy tắc này, bay thẳng vào trong thành trì.Thái Thế Định cũng mang theo phi thuyền bay thẳng vào trong thành trì.Lúc vừa mới tiến vào, Lữ Thiếu Khanh phát giác có vài đạo linh thức quét đến nhưng sau khi thấy là Thái Thế Định thì mấy đạo linh thức ấy đều hoảng sợ như nai con vội vàng rụt về lại.Đi tới phủ thành chủ, Thái Thế Định nói với Thái Úc: “Cha con chưa về, ta đưa con đi chữa thương và giải độc trước rồi hẵng nói.”Lữ Thiếu Khanh hợp thời chen vào nói: “Thiếu thành chủ, đến nơi này, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi.”Thái Úc nghe thấy giọng Lữ Thiếu Khanh trong lòng liền bốc hỏa.Vừa mới nghĩ tới chuyện mình phải đưa cho Lữ Thiếu Khanh hai mươi vạn viên linh thạch, lửa trong lòng càng lớn hơn.Nhưng, đây là việc mình đã đem đạo tâm ra thề nên hắn ta không thể không làm.Hắn ta nói với Thái Thế Định: “Tam thúc, con đã đồng ý với hắn, hắn tiễn con về đến nhà con sẽ cho hắn hai mươi vạn viên linh thạch.”“Cái gì? Bao nhiêu?” Thái Thế Định ngây ngẩn cả người, một lần nữa hoài nghi mình đã nghe lầm.Sau khi một lần nữa khẳng định, ánh mắt Thái Thế Định lại một lần nữa trở nên hung ác khiến Úc Linh bên cạnh lo lắng không thôi, chỉ sợ Thái Thế Định tát một cái giết chết tên không biết trời cao đất rộng này.Tam thúc người ta là Nguyên Anh kỳ đang ở đây rồi, ngươi còn dám đòi linh thạch trước mặt người ta, ngươi muốn chết sớm một chút sao?Mặc dù ngươi rất lợi hại nhưng bây giờ ngay cả ta ngươi cũng không bằng, ngươi đánh thắng được lão già trước mặt à?Một ngón tay của người ta là có thể ghiền chết ngươi rồi.Xem như Úc Linh phục rồi. Vì linh thạch tên này đúng là không sợ chết.“Tiểu tử, ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Có phải ngươi không để Thái gia ta vào mắt không?” Thái Thế Định trong lòng ấp ủ sát ý.Dù Lữ Thiếu Khanh trước mặt cứu Thái Úc nhưng lão ta cũng không ngại một tay tát chết hắn.Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, dõng dạc, kích động như một fan ruột của Thái gia: “Ai dám không để thái gia vào mắt chứ? Thái gia nghĩa bạc vân thiên, lời hứa ngàn vàng, nói là làm, đại danh của Thái gia sớm đã truyền đi khắp Hàn Tinh cho nên ta mới dám mở miệng, bởi vì ta biết Thái gia sẽ không nuốt lời với một người Thánh tộc nhỏ bé như ta.”“Thái trưởng lão, ngươi cũng không muốn Thái gia bị người khác chê cười đúng không.”Lữ Thiếu Khanh chẳng những không Lữ Thiếu Khanh chẳng những khôngTiểu tử này chán sống sao?Dám uy hiếp một Nguyên Anh kỳ như ta?Thái Thế Định định tát chết Lữ Thiếu Khanh.Đánh chết hai người các ngươi chẳng phải sẽ không còn ai biết nữa sao?“Thật to gan.” Thái Thế Định không có che giấu sát ý của mình: “Dám uy hiếp ta?”Lúc này tim Úc Linh đã thót lên cổ họng, tên khốn kiếp này không sợ chết à.Lữ Thiếu Khanh thật đúng là không sợ, hắn nói với Thái Úc: “Thiếu thành chủ, ý ngươi như thế nào?”Trên mặt Thái Úc lộ ra nụ cười cổ quái, hắn ta nói với Thái Thế Định: “Tam thúc, bọn hắn đã cứu con, con cũng đồng ý với bọn hắn rồi, cho bọn hắn hai mươi vạn viên linh thạch đi.”Đây cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù là Thái gia, lấy ra hai mươi vạn viên linh thạch cũng đủ để đám người Thái gia bọn hắn đau lòng không thôi.Giết chết hai người trước mặt tiết kiệm hai mươi vạn viên linh thạch là chuyện tốt biết nhường nào?Còn cái gọi là thanh danh, hừ, thứ người Thánh tộc quan tâm là thực lực, không phải thanh danh.Thực lực không đủ, cho dù thanh danh tốt thì cũng chẳng ai coi trọng ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận