Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2211: Chương 2211

Chương 2211: Chương 2211Chương 2211: Chương 2211
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vào thời khắc Nguyên Thần hóa thành phân thân, tất cả đầu hội tụ vào y.
Giống như bị một đại cao thủ thao túng, xoa nặn những thứ không tốt trong cơ thể mình, dồn lại thành một cục, đặt lên phần thân.
Giống như nuôi cổ vậy, không ngừng thôn phệ dung hợp, cuối cùng hóa thành ý thức tà ác hung dữ.
Một khi để nó thôn phệ được ý thức của chủ thân Lữ Thiếu Khanh, một Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn mới sẽ xuất hiện. Nó sẽ càng khát máu hiếu sát hơn Lữ Thiếu Khanh hiện tại, sẽ trở thành một ma đầu muốn hủy diệt thế giới. “Chậc chậc.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Nếu biến thành như thế, khẳng định thế giới này xong đời rồi."
“Tính ra thì ta lại cứu vớt thế giới lần nữa nhỉ?”
“Ôi chao, anh hùng vô danh, chính là đối tượng khiến người ta đau lòng.”
Lữ Thiếu Khanh thở dài, ý thức lại quay lại.
Ở trước mặt hắn, phân thân đã kinh biến đến mức ngây dại ra, dường như không còn ý thức nữa.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh biết, tính cách của mình làm sao có thể ???
Hắn cười lạnh: “Đừng có giả bộ, ra đi.”
Phân thân không nhúc nhích, như thể không có ý thức thật đấy.
Lữ Thiếu Khanh vẫy vẫy tay, phần thân đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, hỏi: “Muốn ẩn nấp à? Chờ ngày Đông Sơn tái khởi à?” Lữ Thiếu Khanh khống chế lại phân thần, hô lên với trời: “Tới đây, bổ cho nó mấy phát.”
Kiếp vân của thiên kiếp vẫn chưa tan, vần xoay quanh trên bầu trời.
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, phân thần không bình tính được nữa.
Dưới thiên kiếp, bất kỳ thứ đạo chích quỷ mị lừa đảo gì cũng đều không có chỗ che thân.
Hai mắt phân thân lần nữa khôi phục sự linh động, chút ý thức còn sót lại cũng không giả bộ được nữa.
Y gào lên: “Ngươi... đáng chết!:
Y muốn chạy khỏi nơi này, nhưng đã bị Lữ Thiếu Khanh khống chế từ đầu, căn bản không thoát khỏi được.
Âm ầm!
Kiếp vân lăn lộn, lại lần nữa giáng xuống.
Kiếp lôi màu vàng kim sáng lên, vạch một cái lướt qua để lại quỹ tích màu vàng kim, cuối cùng giáng mạnh xuống phân thân của Lữ Thiếu Khanh. “A.”
Phân thân kêu lên thảm thiết, dường như nó bị bỏng nên không ngừng bốc lên khói đen.
Màn khói đen vừa xuất hiện liên bị tia sét màu vàng kim thanh trừ.
Khói đen tan đi, phân thần cũng yếu đi theo.
“Đáng.... Đáng chết, ta sẽ không bỏ qua đâu.” Y thức của phân thân liều mạng giãy dụa, muốn thoát đi, nhưng vân luôn bị Lữ Thiếu Khanh khống chế lại, bị giam cầm trong cơ thể không có đường nào có thể trốn.
“Ngao.” Lữ Thiếu Khanh cũng quát toáng lên: “Đau, đừng có bổ nhầm người đấy.”
Kiếp vân trên trời không để ý, lại lần nữa bổ kiếp lôi xuống, trúng vào hai người..
Lặp đi lặp lại như vậy, Lữ Thiếu Khanh cùng phân thân bị sét đánh năm lần, cho tới khi không còn có khói đen bốc lên từ phân thân kia nữa, kiếp lôi mới dừng lại.
Ý thức của phân thân đường như đã tiêu tán trong kiếp lôi, không còn động tĩnh gì nữa. Lữ Thiếu Khanh nhìn phân thân từ trên xuống dưới dò xét, đồng thời đưa ý thức vào phân thân, cẩn thận cảm nhận lại một lần nữa, chỉ sợ vẫn còn sót lại một phần ý thức bên trong.
Đồng thời, quả cầu vàng kim cũng âm thầm xuất hiện, rà quét lại phần thân một lượt như chụp X Quang.
Đến khi xác định được phân thân không còn sót lại chút ý thức nào thì Lữ Thiếu Khanh mới bắt đầu dung hợp với y. Khi hai cỗ thân thể dung hợp lại. Oành!
Hư không dường như chấn động, từ Lữ Thiếu Khanh, một cô khí tức cường đại bộc phát sau đó lan rộng.
Phụt!
Gia Cát Huân phía xa đang quan sát bị sức mạnh vô hình đánh bay, máu tươi trực phun trào, trực tiếp ngất đi.
Sức mạnh vô hình này không ngừng lan rộng, ngàn vặn, vạn dặm, tỷ dặm, vẫn không ngừng lan rộng.
Gặp được hư không phong bạo và loạn lưu, bị sức mạnh vô hình giằng xé, nó lập tức vỡ nát.
Cỗ sức mạnh này vẫn luôn lan rộng vào sâu trong hư không, đồng thời cũng kinh động tới một số tồn tại đang ngủ say. Không ít tồn tại trong bóng đêm đã tỉnh lại, nhìn theo vị trí của Lữ Thiếu Khanh.
“Có đồng loại đột phá? Hay lại thêm một vị đồng loại nữa?” “Bao nhiêu năm rồi?”
“Cuối cùng cũng có thêm đồng loại mới rồi, đã tới lúc náo động rồi sao?”
“Ôi, mặc kệ đi, ngủ tiếp thôi, dù sao thì náo động cũng không đến chỗ chúng ta.” “Có phải đồng loại mới sinh ra đã bị ăn mòn rồi không? Lại muốn náo động à?” “Không được, phải tới Vô Thủy chỉ cảnh một chuyến, xem đồng loại mới thế nào.” Một số âm thanh cổ xưa già nua vang lên quanh quần trong hư không.
Đột nhiên Lữ Thiếu Khanh thấy gió bắt đầu thổi, vô số hư không phong bạo tụ đến. Đồng thời, giữa hư không như vang lên tiếng tấu nhạc tựa tiên âm, êm ái dễ nghe, khiến cho người ta say mê. Thoang thoảng trong không khí như ẩn như hiện có mùi thơm, thiên địa cùng vui, linh khí cuồn cuộn, như đang chúc mừng Lữ Thiếu Khanh bước vào Hợp Thể kỳ.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, trận pháp xung quanh lại khởi động, hắn ngồi xếp bằng trong trận pháp, bắt đầu củng cố cảnh giới.
Lữ Thiếu Khanh không phát hiện ra nhẫn trữ vật trong tay mình vẫn đang sáng lên, chờ hắn đột phá xong mới lại tối đi, quay trở lại như ban đầu. Trong phòng thời gian, một bóng hình xinh xắn đứng trên quan tài, bất mãn nói.
“Đúng là phế vật, còn tưởng lợi hại thế nào, không ngờ chỉ một nhân loại nho nhỏ cũng đấu không lại.”
“Đúng là tiểu tử hỗn đản, mất công ta còn lo lắng cho ngươi.”
Giọng nói có vẻ rất bất mãn, trách phân thân không biết ra Sức.
Thật lầu sau, bóng hình xinh đẹp kia khẽ cười một tiếng, âm thanh quanh quẩn trong động: “Cũng tốt, vốn cho rằng tiểu tử ngươi sẽ ăn chút đau khổ chứ, dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn rất tốt.” “Ta... quả nhiên không chọn lầm người.”
Không biết bao lâu trôi qua, Gia Cát Huân đã ngất liền yếu ớt trở lại.
“A.”
Thân thể đau đớn khiến cho nàng ta không nhịn được mà thấp giọng kêu lên.
Mình là ai.
Mình ở đâu?
Mình sao thế này?
Sau khi tự hỏi mình ba câu, Gia Cát Huân mới khôi phục lại tinh thần.
Sau khi tỉnh lại, nàng ta không để ý đến sự đau đớn của mình mà cố gắng đứng dậy, lại lần nữa nhìn xa xăm. Nàng ta còn nhớ, sau khi độ kiếp Lữ Thiếu Khanh còn đại chiến với phân thân, sau đó thì bị sét đánh.
Cuối cùng, một sức mạnh cường đại ập tới đánh nàng ta ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận