Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1999

Chương 1999Chương 1999
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sao Mặc Trường Dạ vừa mới ra tay đã ngã rồi?
Dù sao cũng là Hóa Thần kỳ cảnh giới tầng chín, với mấy thú Mặc Trường Túy thì hắn ta đâu chỉ là thần minh đâu? Thế mà bây giờ thần minh vừa ra tay, không đến bao lâu đã bị thú ta đè xuống đất mà đánh.
Đùa giỡn sao?
Bọn Mặc Trường Túy cảm giác dường như thế giới của mình sụp đổ rồi.
Thậm chí chúng còn nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không nữa.
“Đáng.... Đáng chết” Mặc Trường Túy nhảy ra, lao thẳng về phía Tiểu Hồng: “Thả đại ca ta ral”
Đại Bạch mang theo Tiểu Hắc xuất hiện, ngăn Mặc Trường Túy lại: “Đối thủ của ngươi là chúng tai”
“Bà nương xấu xí kia, cút đi!” “Bà nương xấu xí?” Sắc mặt Đại Bạch và Tiểu Hắc lập tức đen sÌ.
“Để ta cho ngươi xem sự lợi hại của bà nương xấu xí.” Đại Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp hóa hình, hổ trảo to lớn từ trên trời vồ xuống.
Nó cưỡi gió mà đi, tốc độ không hề chậm hơn Mặc Trương Túy vốn là giống chim cốc.
Dù Mặc Trường Túy là Hóa Thần kỳ cảnh giới tầng bảy, cảnh giới của Đại Bạch không bằng với hắn ta, nhưng lúc trước khi tấn công Kỳ thành hắn ta gặp phải Lữ Thiếu Khanh, bị Tiêu Y đánh cho bị thương nặng hiện giờ còn chưa hồi phục.
Đại Bạch và Tiểu Hắc liên thủ, căn bản Mặc Trường Túy không cản nổi. Không lầu sau đã bị đánh cho liên tục nôn ra máu, kêu thảm mà đổ xuống.
Đuôi hổ của Đại Bạch như cây côn sắt nện xuống, Mặc Trường Túy kêu thảm, thân thể vỡ ra làm năm bảy mảnh, một cái Nguyên Anh từ bên trong trốn ra ngoài.
Tiểu Hắc nhanh tay lẹ mắt lập tức bắt lấy Nguyên Anh kia. Con bé cười hà hà, học theo Lữ Thiếu Khanh đưa tay vòng một vòng, ý thức của Mặc Trường Túy liền tan thành mây khói, Nguyên Anh cũng trở thành một đoàn năng lượng tỉnh thuần.
“Đại Bạch tỷ tỷ, cho ngươi!” Tiểu Hắc chia hơn phân nửa cho Đại Bạch.
Đại Bạch lắc đầu: “Ngươi ăn đi.”
Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng từng thử qua, nhưng chúng hấp thu không hiệu quả bằng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng không khách khí, cười hì hì nuốt chửng luôn đoàn năng lượng tỉnh thuần này.
Những thú khác của Mặc Nha tộc nghe thấy vậy đầu nhao nhao kinh giận: “Đáng chết!” “Giết bọn chúng!”
“Giết!"
“Mau gọi trưởng lão đi!” Bỗng nhiên có thú từ đằng xa gào thét lao tới.
“Dừng chiến đấu!”
“Phi cầm tộc và tẩu thú tộc dừng chém giết, không được xảy ra thêm bất kỳ sự cố nào nữa!”
Tiếng gọi như sấm nổ ầm ầm truyền tới.
Sau đó, một bóng thú xuất hiện, ánh mắt như điện, tuần sát tứ phương.
Khí tức Luyện Hư kỳ khuếch tán.
Tựa như một tôn thần minh giáng lâm, không chút kiêng kị tản mát ra thần uy của mình.
Càng kinh ngạc hơn, thú này lại là một nữ thú.
Phát hiện người tới là Luyện Hư kỳ, thú của Mặc Nha tộc lập tức mừng rỡ nhao nhao hô lớn: “Có nghe thấy không, dừng tay!”
“Các ngươi mau dừng tay!” “Lớn mật, Luyện Hư kỳ tiền bối đã đến, các ngươi còn không dừng tay?”
Dù thú tới là Luyện Hư kỳ của tấu thú tộc đi nữa, nhưng tộc thú Mặc Nha tộc thần là phi cầm tộc cũng như thấy được cứu tinh.
Chẳng có cách nào khác, đến cả Mặc Trường Túy còn bị xử lý, đám bọn họ có đi lên cũng không ổn.
Hiện tịa chỉ có ký thác hy vọng vào đối phương, hy vọng giữ được cái mạng nhỏ của Mặc Trường Dạ.
Thậm chí còn có thú tới xin giúp đỡ: “Tiền bối, mong ngài ngăn cản bọn họ.”
Đột nhiên xuất hiện một tôn Luyện Hư kỳ, Thiều Thừa nghiêm túc lẳng lặng chuẩn bị kỹ càng.
Hồ Yên lẩm bẩm nói ra thân phận của thú này: “Trưởng lão Khuyển tộc, Toàn Hương Hàn, nghe nói là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng hai.”
Tiêu Y nghe vậy cũng không nhịn được mà hô lên: “Chó tộc?”
Hai mắt Hồ Tuyết trợn trắng. Đại tỷ, dù sao thú ta cũng là Luyện Hư kỳ đấy, hai vị sư huynh của ngươi còn không ở đây, ngươi còn dám hồ lớn như thế?
Ánh mắt lạnh như băng của Toàn Hương Hàn lập tức bắn tới.
Thiều Thừa cảnh giác đứng ra chắp tay với Toàn Hương
Hàn: “Xin ra mắt tiền bối.” Toàn Hương Hàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng: “Phía trên có lệnh, tất cả các thú đầu phải dừng chém giết, không được trúng quỷ kế của kẻ địch.”
Thiều Thừa gật đầu: “Lời tiền bối nói rất phải.” Nói rất phải?
Toàn Hương Hàn nhìn sang bên Tiểu Hồng, nó cùng Tiểu Bạch vân còn đè Mặc Trường Dạ ra mà đánh.
Mặc Trường Dạ vẫn luôn giãy dụa, chỉ cần thả lỏng một tí thôi hắn ta có thể thoát khốn rồi.
“Còn không ngừng tay?” Thiều Thừa nghĩ một lát, không muốn gây chuyện bèn nói với Tiểu Hồng: “Được rồi, hai ngươi quay lại đi.”
Mặc Trường Dạ mặt mũi bầm dập, thở hồng hộc, cảm thấy cuối cùng mình đã sống lại rồi.
Hắn ta dùng dằng nhìn chòng chọc vào Tiểu Hồng hăm dọa: “Gia hỏa vô sỉ, ngươi chờ đó cho ta.”
Tiểu Hồng ngẩng cao đầu: “Tới đây, chả lẽ ta sợ ngươi!” Toàn Hương Hàn hừ lạnh, dự định rời đi.
Nhưng thấy Hồ Yên và Hồ Tuyết cũng đi theo Tiêu Y, lập tức nàng ta nổi lòng nghỉ ngờ, không nhịn được mà hỏi: “Các ngươi là thú phương nào?”
Khi biết đoàn người trước mắt có liên quan đến Lữ Thiếu Khanh, đám người lập tức cảm giác được sát khí từ Toàn Hương Hàn tỏa ra.
Lữ Thiếu Khanh giết Toàn Diệu và Toàn Dập, còn nhục nhã Khuyển tộc trước mặt mọi thú, đã sớm khiến Toàn Phụng Nhật và Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc hận hắn thấu xương.
Nếu không phải Vương tộc khác tin vào cái lời đồn Xương Thần gì đó, ủng hộ Lữ Thiếu Khanh, Khuyển tộc đã ra tay xé huynh đệ Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh nhỏ từ lâu rồi.
Hiện tại người trước mắt chính là sư phụ, sư muội, còn cả linh sủng, bằng hữu của Lữ Thiếu Khanh.
Toàn Hương Hàn không nhịn được mà tỏa ra sát ý.
Tạm thời không giết được hai tên gia hỏa kia, có thể ở đây chơi chết đồng bạn của hắn cũng được.
Phát giác được sát ý của Toàn Hương Hàn, Thiều Thừa càng căng thẳng hơn.
Đối phương là Luyện Hư kỳ, bên trận doanh của mình toàn là thương binh, toàn bộ liên thủ lại cũng không phải đối thủ của nàng ta. Nghĩ lại, hắn ta chắp tay nói với Toàn Hương Hàn: “Tiền bối, ta ở đây chờ người thôi, không có ý gây chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận