Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 221 - Khiêu chiến Tiêu Y



Chương 221: Khiêu chiến Tiêu YNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMàn biểu diễn của Doãn Kỳ, lấy lại thể diện của Bích Vân Phong sau khi Tạ Sùng bị đánh bại.Lúc này, có người bước ra.Tiêu Y nhìn thấy, vỗ bàn, tức giận nói: "Nhị sư huynh, con chó khốn nạn kia của Phương gia lên đài kìa, gã ta định khiêu chiến Doãn Kỳ sư tỷ sao?"Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn thử, người bước ra không phải ai khác, đúng là Phương Tín từng bị Tiêu Y mắng cho một trận lúc trước.Đường ca của Phương Hiểu.Phương Tín nói xấu Lữ Thiếu Khanh, cho nên Tiêu Y rất khó chịu với gã ta.Nàng nhìn chằm chằm vào Phương Tín, mắng Phương Tín không biết tự lượng sức mình: "Gã ta đang tự tìm đường chết sao?""Thế mà dám chọc vào Doãn Kỳ sư tỷ."Doãn Kỳ trên đài cũng nhìn chằm chằm vào Phương Tín, khó chịu: "Ngươi mà cũng dám tới đánh với ta à?"Trong lòng Phương Tín rất là căng thẳng, nhưng trên mặt lại vẫn giữ nụ cười, gã ta nói: "Thực lực của ta chỉ có Trúc Cơ tầng ba thôi, sao có thể là đối thủ của ngươi chứ."Doãn Kỳ vừa nghe gã ta chỉ có chút thực lực ấy, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ thất vọng.Nàng ta không muốn bắt nạt người yếu hơn mình."Cút xuống dưới đi, ngươi không phải là đối thủ của ta."Yếu như vậy mà cũng dám lên đây?Doãn Kỳ khó chịu vô cùng, cự kiếm trong tay chuẩn bị bổ về phía Phương Tín bất cứ lúc nào.Phương Tín vẫn cười như cũ, không lộ ra vẻ sợ hãi, gã ta nói: "Ta nghĩ muốn khiêu chiến một người của Lăng Tiêu phái.""Cho nên, ta cảm thấy người nên đi xuống là ngươi mới đúng."Phương Thái Hà ở phía dưới mắng: "Tên hỗn đản này muốn làm gì?"Phương Tín tự đi lên, không được Phương Thái Hà cho phép.Phương Hiểu lạnh lùng nhìn huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình, nàng ta mơ hồ đoán được Tam ca của mình muốn làm gì.Phương Hiểu không đành lòng thấy Tam ca của mình mất mặt, nàng ta nói với Phương Thái Hà: "Phụ thân, người mau gọi Tam ca về đi.""Người mà huynh ấy khiêu chiến không phải người huynh ấy có thể đánh thắng đâu."Tuy Phương Thái Hà không hài lòng khi thấy nhi tử tự tiện đi lên, nhưng lúc này cũng không thể bắt gã ta đi xuống được.Bằng không Phương gia sẽ rất mất mặt.Đi lên rồi lại đi xuống, Phương Thái Hà không thể chịu được việc mất mặt như vậy.Phương Hiểu không muốn buông tay, tiếp tục khuyên: "Phụ thân, bảo Tam ca quay về còn có thể giữ lại một chút mặt mũi, bằng không..."Phương Thái Hà khoát tay, không đồng ý đề nghị của nữ nhi."Thôi, để cho gã ta thử xem đi."Giọng nói của Phương Tín vang lên: "Người mà ta nghĩ khiêu chiến là đệ tử thân truyền của Thiên Ngự Phong, Tiêu Y..."Phương Tín vừa nói lời này ra, tất cả mọi người kinh ngạc.Phương Hiểu thầm than trong lòng một tiếng, quả nhiên là vậy.Tam ca à, ngươi cho là ngươi cao hơn người ta hai cảnh giới nhỏ là có thể thắng sao?Ngươi vốn không biết Tiểu Y muội muội lợi hại đến mức nào.Phương Hiểu nhìn bóng dáng của Phương Tín, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.Mấy người huynh đệ tỷ muội của mình tranh đấu gay gắt vì vị trí gia chủ Phương gia, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thể hiện bản thân.Phương Hiểu lắc đầu, không khuyên bảo phụ thân nữa.Đã đến nước này, có nói bao nhiêu cũng vô dụng.Mặc kệ gã ta đi.Tiêu Dũng bên này đã bắt đầu chửi đổng rồi."Ranh con Phương gia muốn làm gì? Muốn khi dễ nữ nhi ngoan của ta sao?""Hỗn đản..."Song Nguyệt Cốc.Biện Nhu Nhu nhìn Phương Tín đang đứng thẳng ngạo nghễ, ánh mắt của nàng ta tràn ngập châm biếm."Gã ta còn chưa biết Tiểu Y muội muội lợi hại đến mức nào đúng không?"Lúc này Hạ Ngữ ngồi bên cạnh Biện Nhu Nhu đã quay về với dáng vẻ vốn có của mình.Nàng mang lụa trắng để che đi dung mạo tuyệt thế.Nhưng mà, nàng mang khăn che lụa trắng, gió nhẹ khẽ phất qua, đường cong khuôn mặt như ẩn như hiện, giống như tiên nữ đứng trong mây mù, càng hấp dẫn người ta hơn.Ánh mắt của không ít nam tu sĩ như trúng bùa mê, dính trên người nàng không thể dời đi được.Hạ Ngữ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía vị trí của Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.Hạ Ngữ vừa nhìn qua, trong mắt đã nhịn không được nở rộ ý cười.Lữ Thiếu Khanh lười biếng ghé vào trên bàn, giống như xương cốt trên người đã mềm rục ra.Còn Tiêu Y thì đang căng thẳng cầm quần áo của Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh đẩy ra.Lần này, Kế Ngôn Sư huynh không có ở đây, đệ định làm thế nào?Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm suy tư.Tiêu Y bên này căng thẳng đến sắp tiêu rồi.Trong lòng nàng mắng to Phương Tín hỗn đản, đang yên đang lành khiêu chiến nàng làm gì?"Đồ khốn, ăn no rửng mỡ à?"Tiêu Y hận không thể đánh nát đầu chó của Phương Tín.Khi dễ ta đúng không?"Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"Tiêu Y lại níu lấy quần áo của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lại đánh bay tay nàng, bất đắc dĩ ngồi thẳng lên: "Còn có thể làm sao? Đi lên, cho gã ta biết thế nào là lễ độ đi chứ.""Đừng làm mất danh dự của Thiên Ngự Phong đó, sư muội ngoan, lần này đến lượt muội bảo vệ danh dự của Thiên Ngự Phong rồi."Nàng vẫn còn thiếu một chút tự tin, phải tiếp tục rèn luyện mới được.Nhị sư huynh đội cho mình một cái mũ thật cao, Tiêu Y căng thẳng hơn nữa.Nàng vừa tiến vào Trúc Cơ, mới vừa ổn định cảnh giới, đối phương cao hơn nàng tới hai cảnh giới nhỏ lận."Lỡ thua thì sao?"Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng một cái, không thèm an ủi, mà nói một cách hung dữ: "Thua, thì đuổi muội ra khỏi sư môn, ta không cần sư muội gà như vậy.""Vừa nãy không phải muội nói muốn dạy cho gã ta một bài học sao? Đến lúc rồi đó."Ta chỉ nói nói vậy thôi, ai ngờ mình sẽ phải lên đài thật?Tiêu Y bày ra khuôn mặt bảo bảo khổ lắm.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, vỗ vỗ đầu của nàng.Tiêu Y ngẩng đầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh, phát hiện ánh mắt của Nhị sư huynh hết sức dịu dàng."Nhị sư huynh..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận