Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1026. Nhục nhã



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm Nhất giận dữ quát lên: “Ngươi dám!”Nếu bị cởi quần, hắn ta thà chết đi còn hơn.Lữ Thiếu Khanh cười đầy đắc ý: “Ha ha, ngươi thách lại lần nữa xem nào?”Mộc Vĩnh vội vàng nói: “Tiểu tử, ngươi không nên quá phận. Bại cục của sư muội ngươi đã định, chẳng lẽ ngươi không muốn giúp nàng ta một chút sao?”Kiếm Nhất làm con tin của Lữ ThiếU Khanh, nhưng chẳng mấy chốc nữa, trận chiến giữa Kiếm Lan và Tiêu Y cũng sẽ phân xong thắng bại.Đến lúc đó, Kiếm Lan bắt Tiêu Y làm tù binh, hai bên trao đổi con tin là xong.Nhưng nếu Lữ Thiếu Khanh giết Kiếm Nhất, Tiêu Y cũng sẽ chết.“Ngươi mù à?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ. “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng bại? Cận thị thì đi cắt kính đi!”“Lúc này rồi ngươi còn tràn trề tự tin thế cơ à?” Mộc Vĩnh khẽ lắc đầu như đang xem một trò cười xuất sắc.Có mình ở đây, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn không thể đi tiếp viện cho Tiêu Y, đối mặt với Kiếm Lan là Kết Đan tầng chín, Tiêu Y không có đường trốn, bại cục đã định.Nhưng hắn ta không hiểu được thái độ của Lữ Thiếu Khanh.Hay Tiêu Y còn có con át chủ bài nào đó chưa lấy ra?Quả cầu lớn rơi xuống, căn bản Kiếm Lan không có ý định ngăn cản. Nàng ta còn tăng nhanh tốc độ, lại lần nữa kéo gần khoảng cách với Tiêu Y.“Nhân tộc ti tiện, ngoan ngoãn chịu chết đi!”Tiếng hô đắc ý của Kiếm Lan vang lên, quả cầu lửa trên trời cũng rơi xuống đầu nàng ta.Kiếm Lan không cần suy nghĩ, lập tức giơ kiếm chém một đường, một khắc sau, tiếng nổ rung trời vang lên.Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Hình Trì, cũng chỉ có Kiếm Lan đang chiến đấu với Tiêu Y là Kết Đan kỳ.Những người khác đều là Nguyên Anh kỳ, cảm giác rất nhanh nhạy.Từ uy lực của vụ nổ lần này, bọn họ lập tức phát hiện được sự bất thường.Thì Cơ vẫn nghi hoặc, không dám xác định: “Hình như quả cầu lửa vừa rồi không giống lắm thì phải?”Đàm Linh cũng khá chờ mong, nhưng cuối cùng vẫn khẳng định: “Không sai, đúng là không giống. Uy lực của vụ nổ này là thật, hoàn toàn không giống với quả cầu lửa sấm to mưa nhỏ vừa rồi.”Tiếng kêu thảm thiết của Kiếm Lan cũng vọng tới.“A…”Tiếng kêu vừa hoảng sợ vừa khó tin.Sương mù nồng đậm không thể che giấu thần thức của Nguyên Anh, bọn họ quét thần thức một lượt liền có thể cảm nhận được thảm trạng của Kiếm Lan.Kiếm Lan tái nhợt, không biêt có phải bị tạc đến mức không còn chút máu nào hay là màu son phấn trên mặt, khóe miệng đầy máu.Tóc, quần áo đều có dấu vết bị đốt cháy.Hơi thở nàng ta dồn dập, khí tức yếu ớt hỗn loạn, bị thương không nhẹ.Trường kiếm trong tay khẽ run lên, không biết là vì tức giận, hay vì bị thương.Kiếm Lan đứng tại chỗ, như một con chó hoang bị thương phẫn nộ gầm thét: “Đáng chết. Nhân loại đáng chết, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”“Ra đây. Ta muốn chém ngươi làm muôn mảnh. Ta phải rút linh hồn ngươi ra!”Mộc Vĩnh nhíu mày, không nhịn được mà thấp giọng chửi thầm: “Lại một tên ngu nữa.”Ban đầu hắn ta còn tưởng Kiếm Nhất ngu lắm rồi, nhưng không ngờ tỷ tỷ của Kiếm Nhất cũng ngu thế.Mộc Vĩnh bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, thái bình quá lâu, đệ tử mấy đại gia tộc như Kiếm gia này bồi dưỡng ra quá kém cỏi. Khói của vụ nổ tan dần, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi qua.Một cái bóng trắng từ trong sương khói giết ra.“Graoooo”Một tiếng hổ gầm vang lên.Không ngờ lại là linh sủng của Tiêu Y, Tiểu Bạch.Thân thể Tiểu Bạch lớn hẳn lên hóa thành một con quái vật khổng lồ, cao lớn như một ngọn núi nhỏ, lao vào tấn công Kiếm Lan.“Súc sinh, muốn chết!” Kiếm Lan giận dữ, mặc dù nàng ta bị thương nhưng thực lực vẫn còn đó.Kiếm mang sáng lên, bổ mạnh về phía Tiểu Bạch.Tiểu Bạch không dám dùng thân huyết nhục để cứng rắn đón lấy trường kiếm của Kiếm Lan.Nó gào lên một tiếng giữa không trung, thân hình thanh đổi, tránh thoát một kiếm của Kiếm Lan, lao qua đầu nàng ta.Đuôi nó vẫy một cái, như một cái roi thép quất vào lưng Kiếm Lan.Phụt phụt!Vết thương thật sâu xuất hiện, Kiếm Lan suýt phụt máu tươi, đau đớn kêu to: “A!”“Súc sinh đáng chết, Nhân loại đáng chết. Ta muốn giết các ngươi!”Đau đớn khiến cho hai mắt Kiếm Lan đỏ kè, lý trí bị lửa giận nuốt gần như sạch sẽ.Nhưng vẫn chưa dừng lại, một cái bóng đen từ xa đến gần từ trên trời giáng xuống.Lực lớn thế chìm, cuồng phong gào thét.Kiếm Lan không kịp xem thứ gì tới nữa, chỉ phẫn nộ giơ cao trường kiếm tỏa sáng.Nàng ta gầm lên: “Cút cho ta!”Oành!Một tiếng nổ thật lớn vang lên, tới lúc này Kiếm Lan mới phát hiện thứ vừa tấn công mình là một tảng đá lớn, gần vạn cân gia tốc nện xuống, lục phủ ngũ tạng của nàng ta gần như đảo lộn, suýt phụt máu tươi.Kiếm Lan bị nện đến thất điên bát đảo, đã bắt đầu hơi mơ hồ rồi, bước chân yếu ớt, thân thể lảo đảo, dường như có thể ngã sập xuống bất kỳ lúc nào.Vào đúng lúc này.Một ánh kiếm màu lam tối từ trong sương mù sáng lên.Tiêu Y ra tay. Như một người thợ săn lão luyện tìm được thời cơ thích hợp nhất, lặng yên không một tiếng động đánh ra đòn tấn công cuối cùng.Khi Kiếm Lan phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi.Tiêu Y vung ra một kiếm.Kiếm pháp nhu hòa, như vô số gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, dập dập dờn dờn như sóng không khí.Phụt!Chớp mắt, thân thể Kiếm Lan đã xuất hiện mấy vết thương, máu tươi vẩy ra.Bị đả kích như vậy, Kiếm Lan cũng không nhịn được nữa, vết thương chồng chất, nàng ta phụt ra mấy ngụm máu tươi rồi chậm rãi đổ xuống.Tiểu Bạch Hổ lại xuất hiện, lần nữa giơ móng vuốt muốn vỗ xuống đầu Kiếm Lan.Tiêu Y thấy vậy, vội vàng hô lên: “Tiểu Bạch, không được, Nhị sư huynh nói phải giữ lại cái mạng chó của nàng ta!”Nhìn Kiếm Lan thất bại trở thành tù binh của Tiêu Y.Kiếm Nhất là người đầu tiên khó tin mà hô lên: “Không, không thể nào!”Kiếm Nhất nhìn chằm chằm về phía xa xa, Tiêu Y đã đặt cấm chế lên tỷ tỷ của hắn ta, từ giờ Kiếm Lan trở thành tù binh của nàng.Kiếm Nhất hy vọng mình đang nằm mơ đến nhường nào.Hai tỷ đệ mình đều trở thành tù binh, đây là ngày nhục nhã nhất của hai tỷ đệ họ.Cả đời này cũng rửa không sạch được. Hết chương 1026.

Bạn cần đăng nhập để bình luận