Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1659

Chương 1659Chương 1659
Nghiêm Thuần ở trong đại điện gầm thét nửa ngày, cuối cùng không phong độ chút nào, đặt mông ngồi dưới đất, cả người như lập tức già nua mấy chục tuổi, lộ ra dáng vẻ nặng nề.
Hề Ung thua Kha Hồng, còn đánh Lăng Tiêu Phái cái quái gì?
Vẫn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.
Đừng nói xưng bá ở Tề Châu, giờ còn phải cân nhắc xem nên bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình như thế nào đây.
Nhưng lúc này Tang Thiệu trưởng lão lại một lần nữa hóa thành tri kỷ lão nhân, an ủi Nghiêm Thuần: "Chưởng môn, không cần quá lo lắng." "Lão tổ mặc dù bại, nhưng lão tổ vẫn còn, Quy Nguyên Các chúng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm diệt môn."
Lời này có lý, Nghiêm Thuần chậm rãi gật đầu.
Có Hề Ung, Quy Nguyên Các sẽ không lo lắng bị diệt môn.
Trừ phi Lăng Tiêu phái nguyện ý tiếp nhận lửa giận của một vị tồn tại Hóa Thần hậu kỳ.
Nghiêm Thuần hít sâu một hơi, nói với Tang Thiệu: "Bảo các đệ tử chuẩn bị sẵn cho đại chiến, nhưng cũng không cần kinh hoảng."
"Có lão tổ, Quy Nguyên Các chúng †a sẽ không sao."
"Ông trời vẫn phù hộ Quy Nguyên Các ta."
Nhưng mà, lại mấy ngày trôi qua, lần này, Trần trưởng lão một lần nữa vội vàng chạy đến.
Trần trưởng lão toàn thân run rẩy, hoảng sợ không thôi, sau khi vào cửa, chân nhữn ra, ngã một phát.
"Bịch!"
"Trần trưởng lão!"
"Chưởng, chưởng môn, lão, lão tổ, mệnh giản lão tổ."
Nghiêm Thuần vừa đứng dậy chân cũng mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Ông ta giấy giụa muốn đứng dậy nhưng cơ thể không thể sử dụng chút sức lực nào, trong lòng ông ta khủng hoảng, trái tim như rơi vào vực sâu không đáy.
Ông ta có lòng muốn bảo Trần trưởng lão đừng nói nữa nhưng vừa mở miệng lại run rẩy: "Lão, mệnh giản lão tổ, như thế nào?"
"Nát rồi."
Trần trưởng lão như cha mẹ chết, thống khổ quỳ xuống đất.
Nghiêm Thuần bỗng nhiên dừng giãy giụa, khí lực toàn thân như bị rút cạn.
Vào thời khắc này, ông ta cảm thấy trời đã sập rồi.
Ông trời phù hộ Quy Nguyên Các?
Phù hộ cái rắm!
Nghiêm Thuần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời muốn diệ Quy Nguyên Các tai"
Vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại là vô cùng thống khổ, oán hận cùng hối hận.
Sớm biết kết quả sẽ như thế này có đánh chết ông ta cũng sẽ không muốn rat ay với Lữ Thiếu Khanh.
Một nước vô ý, thua cả bàn cờ.
Nghiêm Thuần nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao lão tổ Hề Ung thất bại?
"Hóa Thần cảnh giới tâng chín, vì sao lại vân lạc?"
Coi như đánh không lại, nhưng muốn chạy trốn, ai có thể ngăn cản lão ta?
Tang Thiệu nhận được tin tức vội vàng chạy tới, ông ta cũng hoảng sợ không thôi, lão tổ không còn, trời sắp sập rồi.
"Chưởng, chưởng môn làm sao bây giờ?"
Nghiêm Thuần toàn thân đồi phế, đầy tử khí âm u, giờ khắc này, hùng tâm tráng chí gì đó đừng nói nữa.
Thật lâu sau, Nghiêm Thuần miễn cưỡng tỉnh lại: "Phát đi, bảo những đệ tử có thiên phú giờ rời đi, rời khỏi Quy Nguyên Các, rời khỏi Tê Châu, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa."
Không có vị lão tổ Hề Ung này, thực lực Quy Nguyên Các đại tổn, thậm chí ngay cả một vài môn phái nhỏ cũng không bằng.
Cho dù vẫn còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng Nguyên Anh kỳ có nhiều mấy, đối đầu với một vị Hóa Thần cũng không có tác dụng.
Nghiêm Thuần không có ý định bảo tất cả mọi người ở lại đây cùng liều mạng với người Lăng Tiêu Phái, ông ta là chưởng môn, nghĩa vụ của ông ta là phải khiến môn phái này tiếp tục bảo tồn được.
Ông ta nói với Tang Thiệu: "Ngươi mang theo tài nguyên môn phái tới Trung Châu tìm Tòng Long, bảo hắn rời khỏi Trung Châu, trốn đi."
"Nói cho hắn biết, hắn là hi vọng cuối cùng của môn phái."
Mấy đệ tử như Trương Tòng Long là hi vọng của Quy Nguyên Các, là hỏa chủng của Quy Nguyên Các, còn bọn hắn, tương lai trưởng thành rồi, Quy Nguyên Các còn có thể trùng sinh.
Nghiêm Thuần bên này còn chưa xử lý xong chuyện môn phái, Lăng Tiêu Phái đã giết tới.
"Nghiêm Thuần, Quy Nguyên Các ngươi đã mấy lần xuất thủ với Lăng Tiêu Phái ta, lần này thù mới thù cũ cùng tính một lượt!"
"Người Quy Nguyên Các nghe đây, đầu hàng có thể miễn các ngươi tội chết"!
"Ngu Sưởng, ngươi đừng khinh người quá đáng, hôm nay, Quy Nguyên Các ta liều mạng với ngươi!"
"Giết!"
Nhân mã hai phái không nói lời dư thừa, nhân mã hai bên lập tức va chạm, chém giết nhau, đại địa nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Tòng Long đệ tử của ta, lúc ngươi nhận được phong thư này của vi sư, Quy Nguyên Các đã không còn tồn tại nữa."
Trung Châu, Nhữ thành!
Trương Tòng Long nhận được thư gửi đến từ Trung Châu.
Nhưng nội dung trong thư khiến hắn †a không kìm được run rẩy.
Hai vị Hóa Thần Quy Nguyên Các vẫn lạc, Lăng Tiêu Phái tấn công quy mô lớn, Quy Nguyên Các hủy diệt.
"Ngươi là hi vọng cuối cùng của Quy Nguyên Các, ngươi còn sống, Quy Nguyên Các có thể ngóc đầu trở lại, ngươi chết, Quy Nguyên Các triệt để xong."
"Cho nên, sau khi ngươi nhận được tin, lập tức rời khỏi Trung Châu, rời khỏi học viện, trốn đi, ta tin với thiên phú và thực lực của ngươi, ngươi nhất định có thể báo thù cho vi sư, báo thù cho Quy Nguyên Các."
Sau khi xem xong thư, Trương Tòng Long lệ rơi đây mặt, quỳ vê phía Tê Châu.
"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu!"
Trương Tòng Long khóc không thành tiếng, Quy Nguyên Các hủy diệt, sư phụ của hắn ta, đệ đệ của hắn ta, thân nhân của hắn ta, đồng môn của hắn ta đều đã chết.
Hản ta trở thành người cô đơn, Trương Tòng Long toàn thân rét run, lần đầu tiên cảm thấy cô độc.
"Đáng, Lữ Thiếu Khanh đáng chết, ta và ngươi không đội trời chung."
Bi thương qua đi chính là cừu hận vô tận xông lên tận đầu, Trương Tòng Long hận ý trùng thiên.
Lăng Tiêu Phái hủy diệt Quy Nguyên Các hắn ta lại không thù hận bao nhiêu.
Sau khi đọc xong, hắn ta biết Quy Nguyên Các hủy diệt bởi vì ai mà ra.
Hết thảy, đều là Lữ Thiếu Khanh.
Liên tưởng đến trước đó vài ngày Tiêu Y cố ý khiêu khích hắn ta, muốn quyết chiến với hắn ta một trận, toàn thân Trương Tòng Long phát lạnh.
Hóa ra Lăng Tiêu Phái sớm đã định động thủ với Quy Nguyên Các rồi sao?
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Lữ Thiếu Khanh sao? Tiêu Y hắn ta đã đánh không lại, càng đáng sợ chính là, Trung Châu này còn tồn tại một Kế Ngôn.
May là Kế Ngôn chuẩn bị đấu với nhị trưởng lão Ngao gia Ngao Hỗ nên không rảnh chú ý đến hẳn ta."
"Đi, nhất định phải rời khỏi Nhữ thành!"
Trương Tòng Long không suy nghĩ nhiều, Nhữ thành nơi này đã không an toàn, dù hắn ta có là học sinh học viện Trung Châu.
Nếu như Kế Ngôn ra tay giết hắn ta, Trương Tòng Long không cho rằng học viện sẽ ra mặt giúp hắn ta. Chương 1660
Trong thế giới này, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Thiên phú đáng sợ của Kế Ngôn khiến vô số thế lực muốn lôi kéo hắn ta.
Một học sinh Nguyên Anh kỳ như hắn ta bị đánh chết thì đánh chết, không ai muốn vì thế đắc tội một vị Hóa Thần. Hơn nữa còn là một vị Hóa Thần tiền đồ vô hạn.
Trương Tòng Long rất quả quyết, sau khi nhận được tin lập tức len lén rời khỏi Nhữ thành, đi về phía nam.
Trương Tòng Long chạy rất nhanh, giống như sau lưng có Kế Ngôn hoặc Lữ Thiếu Khanh đuổi theo hắn ta vậy, trên đường đi vô cùng hoảng hốt.
Sợ hãi, bi thương, cừu hận các loại cảm xúc hỗn tạp, còn cả áp lực cực lớn khiến hắn ta già nua mấy chục tuổi trong thời gian ngắn ngủi, như biến thành người khác.
Trên người hắn ta đã không còn thấy được bất kỳ sự hăng hái, tự tin và bá khí trước kia.
Không có Quy Nguyên Các, hắn ta tựa như lục bình không rễ, bàng hoàng bất an, hắn ta cảm thấy vô cùng cô độc, giống như thế giới này đã từ bỏ hắn ta vậy.
Trong lúc bất tri bất giác Trương Tòng Long đã đi đến phía tây nam Trung Châu, trước mặt chính là Hạ Châu.
Rừng Dịch Ngữ lại bắt ngang trước mặt hắn ta, muốn an toàn rời khỏi Hạ Châu, hoặc đi Nam Châu ở phía nam, hắn ta nhất định phải đi đường vòng.
Rừng Dịch Ngữ vốn đã rất nguy hiểm, khoảng thời gian trước còn có một số quái vật màu đen từ trong hư không xuất hiện khiến rừng Dịch Ngữ càng thêm nguy hiểm.
Dưới áp lực cực lớn, suy nghĩ của Trương Tòng Long lập tức trống rỗng, giống như mất đi sự tỉnh táo của ngày thường. Hắn ta không lựa chọn đi đường vòng mà đâm đầu vào trong rừng Dịch Ngữ.
Trong rừng rậm, khí tức của Trương Tòng Long phóng thích thỏa đáng, giống như một con trâu mắt đỏ ngầu mạnh mẽ xông đến.
Vô số dã thú, hung thú gặp Trương Tòng Long, chỉ có thể kêu rên một tiếng, bị đánh giết gọn gàng linh hoạt.
Hiện tại trong lòng Trương Tòng Long kìm nén một đám lửa, cần phát tiết ra ngoài, nếu không hắn ta cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Tòng Long không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cũng không biết hắn ta đã đi được bao xa trong rừng Dịch Ngữ, giết được bao nhiêu dã thú, hung thú.
Cùng với tiếng kêu thảm của một con hung thú cấp bậc Nguyên Anh kỳ, nó bị hắn ta giảo sát thành huyết vụ đầy trời, Trương Tòng Long khôi phục tỉnh táo.
Ngửi mùi máu tươi gay mũi trong không khí, trong đầu hẳn ta bất giác nhớ đến môn phái của hắn ta.
Có lẽ, sư phụ, các sư đệ sư muội cũng bị Lăng Tiêu Phái đánh giết như thế.
"AI"
Trương Tòng Long gầm thét với bầu trời: "Vì sao?" Vì sao có Trương Tòng Long hắn ta, còn có cả Kế Ngôn?
Vì sao lại có loại người như Lữ Thiếu Khanh tồn tại?
Vì sao hắn ta kém Lữ Thiếu Khanh, kém Kế Ngôn?
Trương Tòng Long phẫn nộ hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú hung ác, trường kiếm chỉ bầu trời phía xa, phẫn nộ lớn tiếng gọi: "Lão tặc thiên, không công bằng!"
"Ta hận!"
Một âm thanh đinh tai nhức óc quanh quẩn trong rừng rậm.
Mà đáp lại hắn ta là tiếng gió thổi qua cây cối phát ra tiếng xào xạc.
Sau khi gào thét vài tiếng phát tiết, Lữ Thiếu Khanh lại cảm thấy trong lòng tuôn ra bi thương vô tận. Bi thương dường như rút cạn khí lực toàn thân hắn ta, hắn ta bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Sư phụ, đệ đệ."
Thời khắc này Trương Tòng Long tựa như một đứa trẻ không nhà để về, vô cùng đáng thương.
Bỗng nhiên!
Sau lưng Trương Tòng Long toát ra tia chớp màu đen, tia chớp màu đen đột ngột xuất hiện, phát ra những âm thanh loẹt xoẹt, nhúc nhích như có sinh mệnh, giống hai bàn tay to lướn bình tĩnh xé rách không gian, lộ ra hư không màu đen.
"Qừt"
Trong hư không truyền đến một tiếng rống, tiếp theo, từng con quái vật màu đen từ trong khe hở chui ra.
Sau khi thấy Trương Tòng Long, con mắt đỏ ngầu lộ ra ánh mắt hưng phấn lao thẳng tới Trương Tòng Long. "Quái vật!" Trương Tòng Long giận dữ: "Các ngươi cũng dám bắt nạt ta?"
"Chết!"
Ta tạm thời không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, ta còn không thu thập được những quái vật các ngươi sao?
Trường kiếm vung ra, kiếm ý khuấy động, nhẹ nhõm giảo sát những quái vật này thành mảnh vụn đầy trời.
"GừI"
Trong khe hở truyền đến từng tiếng gầm gừ phẫn nộ, tiếp đến một con quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ hình người xuất hiện, trên người quanh quẩn sương mù màu đen, nhìn có vẻ âm u đáng sợ.
"Chết!"
Trương Tòng Long không hề sợ hãi mà chủ động xuất thủ, khởi xướng tiến công đối với quái vật màu đen.
"Gừ!"
Quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ màu đen chính là quái vật Tế tư mà Lữ Thiếu Khanh từng gặp.
Sương mù màu đen tản ra triền đấu với Trương Tòng Long, cuối cùng, sương mù màu đen bao phủ lấy Trương Tòng Long.
Đợi đến khi âm thanh chiến đấu biến mất, tất thảy nơi này đều biến mất, khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
Thời gian nhoáng một cái lại hơn một tháng trôi qua, Lữ Thiếu Khanh cũng từ từ tỉnh lại.
Trải qua khoảng thời gian chữa thương này, thương thế của hẳn cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, chí ít đã khôi phục một phần sức chiến đấu, có thêm nhiều sức tự vệ.
Sở dĩ hắn có thể khôi phục nhanh như vậy một phần rất lớn là vì hắn tu luyện Thái Diễn Luyện Thể Quyết, tổn thương có nặng hơn nữa cũng có thể khôi phục rất nhanh.
Nhưng muốn khôi phục hoàn toàn thì phải cần thời gian một hai năm.
Điều này thì Lữ Thiếu Khanh không lo lắng, hắn có trữ vật giới chỉ, đến lúc đó vào Thời Quang lo dưỡng thương tu luyện thêm cũng được.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nhìn thoáng qua chung quanh, dự định trở về môn phái.
Vốn chỉ mình quanh một cái, ánh mắt hắn đột nhiên đông cứng, sau lưng sinh ra một cỗ ý lạnh, giống như có một luồng hơi lạnh xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh vuốt mắt, mắng: "Chuyện gì xảy ra? Sẽ không phải là quái vật phát hiện nơi này đấy chứ?"
Ở phía xa, tại trung tâm nơi Hề Ung tự bạo có một khe hở màu đen dài hai ba dặm, giống như miệng ác ma lặng lẽ mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ người ta vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận