Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 869 - Phản chiến



Chương 869: Phản chiếnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThời Cơ nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh vô cùng đáng thương liền nói với Đàm Linh: “Linh tỷ tỷ, lần này hay coi như thôi đi.”Thôi đi?Đàm Linh nhìn chằm chằm Thời Cơ, rất muốn hỏi một câu, muội chắc chắn chứ?Muội ở phe nào vậy?Hay muội xem thử muội đang gọi ta là gì?Muội gọi ta là Linh tỷ tỷ đấy, muội ở phe ta đấy.Sao hắn vừa nói một câu nông dân là muội ngã sang giúp hắn rồi?Có phải muội đang trọng sắc khinh bạn không?Thời Liêu cũng rất cạn lời, đồng thời rất nghi hoặc, tỷ tỷ làm gì vậy?Cho dù là long phượng thai, bình thường tỷ đệ tâm ý tương thông nhưng vào giờ khắc này, hắn ta cũng không thể nào đoán được tâm tư của tỷ tỷ.Quả nhiên là cô nương đơn thuần này vẫn tốt hơn Đàm cô nương nhiều.Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “Không sai, bỏ qua thôi, mọi người đều là bằng hữu, sao phải vì những chuyện này làm tổn thương hòa khí chứ?”Lửa giận của Đàm Linh lại không kìm được, lần này nàng ta lấy vũ khí ra, một chiếc dao cầm toàn thân màu nâu nhạt, dây đàn màu trắng tản mát ra một cỗ ba động lờ mờ, một khi bộc phát, nhất định long trời lở đất.“Lục phẩm?” Mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm.Hắn vốn tưởng đồ đệ của trưởng lão thứ hai Thánh địa cũng chẳng có gì đặc biệt, không ngờ, trong tay lại có một món vũ khí lục phẩm.Trong tay hắn cũng chỉ có một kiện pháp khí lục phẩm, hơn nữa còn là Xuyên Giới bàn không phải pháp khí chiến đấu.“Đừng kích động.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói với Đàm Linh: “Có chuyện gì từ từ nói.”Đây cũng không phải là chuyện đùa.Cho dù với thực lực của Đàm Linh không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực của pháp khí lục phẩm này nhưng cũng đủ đáng sợ rồi.Lữ Thiếu Khanh tự tin đối đầu sẽ không chết, nhưng sẽ bị thương.Đàm Linh hừ một tiếng: “Ngươi cho ta một công đạo.”Ta cho ngươi ở trong nhà của ta, thế mà ngươi lại phá nhà ta.Lữ Thiếu Khanh oan uổng chết rồi: “Thật sự là chuyện này không liên quan gì tới ta. Không tin, ta có thể thề, thật sự là hai thanh kiếm làm.”Thời Cơ ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy, Linh tỷ tỷ, đừng tức giận, có lẽ hắn nói thật đấy.”Đàm Linh càng tức giận hơn.Thật à? Tên khốn kiếp này rốt cuộc đã làm gì mà khiến Thời Cơ bình thường ngoan ngoãn nghe lời lại phản chiến vậy?Đàm Linh hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, sao Thời Cơ lại nói giúp tên khốn kiếp này.Thời Liêu kéo tỷ tỷ của mình một cái: “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Đừng gây rối nữa.”Trong lòng Đàm Linh thấy dễ chịu một chút, vẫn may, hai tỷ đệ chưa đến mức đều phản bội.Đàm Linh thở phì phò nói: “Hừ, kiếm cái gì, ngươi tưởng ta là trẻ ranh à?”Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Không tin, ta dẫn ngươi đi xem thử. Nhưng trước tiên ngươi cất cái thứ dọa người này của ngươi lại đi.”Vũ khí lục phẩm nhìn dọa người quá.Trưởng lão thứ hai của Thánh địa cũng thật là không hiểu chuyện, thứ đáng sợ này sao lại đưa cho trẻ con nghịch vậy chứ?Lỡ làm bị thương hoa cỏ thì biết phải làm sao?Đàm Linh thu hồi dao cầm, mặt lạnh đi theo sau lưng Lữ Thiếu Khanh.Bên này Lữ Thiếu Khanh dẫn theo tiểu viên hầu, vừa đi vừa chửi sa sả vào mặt nó: “Khỉ ngốc, gan ngươi lớn lắm, cánh tay biết hướng ra ngoài rồi à? Giờ ta sẽ thiến ngươi.”Tiểu viên hầu kêu chi chi, la ta oan uổng.Ta có thể làm gì chứ?Ta chỉ có chút thực lực này, trốn không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo thôi.Hơn nữa, nàng ta cũng không phải đối thủ của ngươi tới để thu thập ngươi, không phải sao?Lữ Thiếu Khanh nhéo tiểu viên hầu, hùng hùng hổ hổ: “Ta nhổ lông ngươi, để sau này ngươi trở thành một con khỉ trọc. Nghe nói tóc càng ít, thực lực càng mạnh.”Tiểu viên hầu sợ đến mức chi chi la bậy.Đàm Linh ở sau vô cùng khinh bỉ, nói với Thời Cơ: “Muội nhìn đi, ngay với cả linh sủng của mình hắn còn đối đãi như vậy, đây là một tên đại khốn kiếp, muội đừng để bị hắn lừa.”Giờ Thời Cơ đã tìm đủ mọi lý do bao biện cho Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta nói với Đàm Linh: “Nhưng mà, linh sủng của hắn dẫn chúng ta tới tìm hắn, đây là hành vi phản bội chủ nhân, bị trừng phạt rất bình thường mà?”Đàm Linh nhìn Thời Cơ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.Lúc này, vẫn là Thời Liêu hiểu chuyện, hắn ta nói: “Tỷ tỷ, hắn đã phá hỏng chỗ này thì hắn phải có trách nhiệm, linh sủng của hắn còn không vừa mắt hắn nữa là.”Vẫn may, hai tỷ đệ không đến mức mơ hồ hết cả hai.Trong lòng Đàm Linh nhẹ nhàng thở phào, nàng ta khen ngợi Thời Liêu: “Không sai, Thời Liêu nói rất đúng. Trước tiên hắn là người làm sai nên bất kể như thế nào, hắn cũng là tên khốn kiếp.”“Thế nhưng, muội cảm thấy Trương Chính đại nhân không giống nói dối…”Đàm Linh đỡ trán, nàng ta cảm thấy hơi đau đầu rồi.Trong lòng than thở, nha đầu này không cứu nổi rồi.Lữ Thiếu Khanh dẫn theo tiểu viên hầu đến tìm Kế Ngôn.Vì căn nhà gì đó đã bị hai thanh kiếm giảo sát thành mảnh vụn, cả một ngọn núi trụ lủi nên hắn chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ lân cận để tu luyện.Đàm Linh nhìn Kế Ngôn chăm chỉ tu luyện lại nhớ đến ban nãy thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm ngáy o o trong lòng kích động rất muốn nói một câu, các ngươi thật là sư huynh đệ sao?Vì sao một người chăm chỉ cố gắng như vậy còn một kẻ lười biếng đến thế, một người trầm ổn kiệm lời, một tên du côn vô lại.Hai người các ngươi làm thế nào mà tụ lại một chỗ làm sư huynh đệ vậy?Kế Ngôn mở to mắt, vừa nhìn thấy Kế Ngôn hai tỷ đệ Thời Cơ, Thời Liêu lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức sắc bén.Đặc biệt là khi đôi mắt Kế Ngôn nhìn sang, hai tỷ đệ như nhìn thấy một thanh thần kiếm, hàn quang lập loè, phong mang tất lộ.Đây là một một người lợi hại.Hai tỷ đệ Thời Cơ, Thời Liêu liếc nhau, đều có thể biết suy nghĩ của đối phương.Thậm chí, trong lòng Thời Liêu lờ mờ kích động.Hắn ta là kiếm tu, có thể cảm nhận được cỗ khí tức đặc biệt trên người Kế Ngôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận