Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1688

Chương 1688Chương 1688
Lữ Thiếu Khanh nhìn phân thân của mình, sắc mặt cổ quái nói thầm: "Hơi giống soi gương rồi."
Tâm thần khẽ động, con mắt phân thân khẽ động, con ngươi khẽ động, có linh tính, giống như sống dậy vậy.
"Ngươi là ta, ta là ngươi!"
Hai người liếc nhau, gần như trăm miệng một lời.
"Đi vào đi, muốn tu luyện thì tu luyện, không tu luyện thì đi ngủ, không ngủ thì mắng tiểu đệ Tử Quỷ!"
Thời Quang Ốc có thể ở liên tục trong đó, như một không gian tùy thân.
Hơn nữa trong Thời Quang Ốc linh khí nông đậm, dù không dùng linh thạch đổi thời gian thì cũng có thể đột nhiên tăng nhanh thực lực.
Phân thân trước mặt tuy là Nguyên Anh kỳ, ở ngoài dạo chơi cũng rất nguy hiểm, ở trong Thời Quang Ốc an toàn hơn một chút.
Phân thân gật đầu, bóng dáng lóe lên tiến vào Thời Quang Ốc.
Lữ Thiếu Khanh thở dài thườn thượt: "Đen như mực, cũng chẳng dám đem ra ngoài gặp ai, có ai thảm như ta không?”
"Sau này độ kiếp phải coi giờ hoàng đạo mới được."
"Ngày không đẹp, tuyệt đối không thể độ kiếp."
Bỗng nhiên, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía sau lưng, một bóng màu đen từ đẳng xa bay tới, nện đầu vào ngực hẳn: "Ba ba."
"Ôj" Lữ Thiếu Khanh nhấc tiểu Hắc trong ngực ra, tiểu Hắc lập tức từ hình chim hóa thành hình người.
Lữ Thiếu Khanh cầm chân của nàng, treo ngược giữa không trung: "Sao ngươi chạy tới đây rồi?"
Tiểu Hắc mang hình dạng tiểu hài tử cực kỳ đáng yêu, cười hì hì trả lời: "Doãn Kỳ nói, ba ba muốn ra ngoài chơi, cho nên con cũng muốn đi theo."
Lữ Thiếu Khanh hất tiểu Hắc đi, tiểu Hắc lập tức điều chỉnh thân hình sau đó lập tức bay trở về ngồi trên cổ Lữ Thiếu Khanh, hai tay ôm chặt đầu Lữ Thiếu Khanh: "Ba ba, mang con đi với."
Lữ Thiếu Khanh nhấc tiểu Hắc từ trên cổ xuống, một lần nữa ném ra ngoài: "Không được phép cưỡi ta, nếu không thì ngươi biến thành chim đứng trên vai ta đi, đừng bắt ta làm ngựa." Tiểu Hắc lập tức hóa thành con chim nhỏ màu đen trên không trung, sau đó đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu Hắc, tiểu Hắc!"
Nơi xa, truyền đến tiếng la của Doãn Kỳ, Doãn Kỳ và cự kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tâm mắt của Lữ Thiếu Khanh.
Hai mươi năm trôi qua, thực lực cảnh giới của Doãn Kỳ đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng chín.
Môn phái những năm gần đây, đệ tử trẻ tuổi rất nhiều người đều đột phá vào Nguyên Anh, chẳng hạn như những đệ tử thân truyền Hạng Ngọc Thần, An Hoài, tuy nhiên chưa ai có thể đột phá Hóa Thần.
Mặc dù thiên địa có biến hóa, tu luyện trở nên càng thêm đơn giản dễ dàng, nhưng có đôi khi đột phá cũng cần coi trọng vận khí.
Vận khí tốt, không chừng ngủ một giấc cũng có thể đột phá.
Vận khí không tốt, cho dù nghiêm túc khắc khổ đều tu luyện vô ích.
Tuy nhiên, theo Lữ Thiếu Khanh, có đôi khi cái gọi là cơ duyên vận khí, phần nhiều chính là tâm cảnh.
Tâm cảnh viên mãn, tự nhiên có thể đột phá.
Giống như Doãn Kỳ trước mắt, Lữ Thiếu Khanh liếc mắt đã thấy tâm cảnh Doãn Kỳ thiếu một chút, chỉ cần tiến thêm một bước, nàng ta sẽ có thể đột phá.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nhìn Doãn Kỳ từ đằng xa bay tới, nói thâm: "Nha đầu này thích Đại sư huynh, chỉ cần Đại sư huynh nói với nàng ta một câu cố gắng lên, chắc chắn có thể lập tức đột phá."
"Tuy nhiên Đại sư huynh ở Trung Châu, cái này khó làm rồi. Tuy nhiên không sao, dù sao cũng có thời gian, để nàng mài giữa thêm vậy."
Tốc độ Doãn Kỳ rất nhanh, bộ ngực phát triển không gây cản trở với việc bay nhanh của nàng ta, lúc bay tới thấy Lữ Thiếu Khanh nhìn mình chằm chằm, không nói hai lời, quơ cự kiếm bổ về phía Lữ Thiếu Khanh: "Đẹp không?"
"Để ta chém chết ngươi!"
"Tôn kính sư huynh một chút!" Lữ Thiếu Khanh cong ngón búng ra, Doãn Kỳ lập tức như một ngôi sao băng bị đánh xuống mặt đất.
"Đáng ghét!" Doãn Kỳ không bị thương, tuy nhiên rất chật vật, nàng ta bay trở về, kinh nghi bất định hỏi: "Rốt cuộc ngươi có thực lực gì?" Dù sao nàng ta cũng là Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín, sao lại không chịu được cái búng nhẹ nhàng của Lữ Thiếu Khanh.
"Thực lực có thể trấn áp được ngươi." Lữ Thiếu Khanh đe doạ nói: "Đừng làm rộn, nếu không ta đánh ngươi khóc đấy."
"Bớt đê!" Doãn Kỳ bĩu môi, mặc dù rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, nhưng với chênh lệch thực lực to lớn, nàng ta chỉ có thể thu suy nghĩ này lại.
Lữ Thiếu Khanh hỏi nàng ta: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Doãn Kỳ thu hồi cự kiếm, tùy tiện nói: 'Chưởng môn bảo ta tới đi theo ngươi, để tránh ngươi gây ra chuyện gì đó."
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu Doãn Kỳ: "Nói láo mà cũng không thèm chuẩn bị cho kỹ à? Nếu chưởng môn sợ ta gây ra chuyện sẽ để Hạng sư huynh đến chứ không phải bảo nha đầu ngươi."
"Còn muốn gạt ta à nha đầu, tưởng †a ngốc à?"
Thấy bị vạch trần, Doãn Kỳ cũng không đỏ mặt, ngược lại lý trực khí tráng nói: "Ngươi ra ngoài mà cũng không nói ta biết, ta chỉ có thể bảo tiểu Hắc đi tìm ngươi."
"Nghe sư phụ nói ngươi đi đối phó ma tộc, thân là đệ tử Lăng Tiêu phái, ta không thể thua kém được."
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí vạch trần: "Ngươi giấu diếm Cơ sư bá lén ra ngoài đúng không?”
Doãn Kỳ vẫn mặt không đỏ, tim không đập nhanh: "Vậy thì sao?"
"Ngươi có tin ta bắt ngươi về không?"
Lời này vừa nói ra, Doãn Kỳ lập tức thấp giọng:'Sư huynh, ngươi mang ta theo đi."
Lữ Thiếu Khanh nói ra điều kiện: "Đi theo ta cũng được, nhưng phải nghe lời, nếu không ta đá ngươi trở về."
Doãn Kỳ lập tức võ ngực mình, lớn tiếng nói: "Cam đoan nghe lời của sư huynh!"
"Đừng vỗ nữa, cẩn thận vỗ bể đấy!"
"Ta chém chết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận