Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1791

Chương 1791
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Long Kiện suýt nữa đã hỏi ra miệng “Ngươi bị ngớ ngẩn à?”
Ngu ngốc thế mà cũng có thể nói ra được.
“Ngươi nằm mơ!” Long Kiện cười lạnh, thiên huyết ti lại vọt lên, tơ mỏng không ngừng nhúc nhích, từ phía xa nhìn lại như một con quái vật đáng sợ che kín cả bầu trời.
Long Kiện dùng thiên huyết ti phong tỏa xung quanh, muốn vây chết Lữ Thiếu Khanh ở đây để cho hắn trơ mắt nhìn Lộ đi giết Kế Ngôn.
Đối mặt với đòn tấn công của Long Kiện, Lữ Thiếu Khanh chỉ hỏi một câu: “Ngươi không để ý thấy tơ nhện đã ít đi rất nhiều rồi sao?”
Sau đó, hắn bước ra một bước, chớp mắt đã biến mất.
Lữ Thiếu Khanh vừa hỏi dứt lời, trong lòng Long Kiện chấn động.
Sau khi cảm nhận một lúc, hắn ta gầm lên kinh thiên động địa: “Đáng chết!”
Nếu không cẩn thận cảm nhận, hắn ta còn không biết thiên huyết ti đã thiếu một mảng lớn đâu.
Long Kiện điên rồi.
Đây là có chuyện gì?
Đây là pháp khí bản mệnh của hắn ta, liên kết mật thiết với tính mạng hắn ta, có thể nói là một phần thân thể của hắn ta.
Trên đó dù chỉ một tí vết xước thôi hắn ta cũng có thể cảm nhận được
Mà lần này, thiên huyết ti lại thiếu mất cả một mảng lớn từ khi nào.
Thậm chí, nếu không phải Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở, hắn ta còn không biết.
Lữ Thiếu Khanh có thể rời đi ngay trước mắt hắn ta cũng là vì thiên huyết ti thiếu mất một phần, không thể hoàn toàn phong bế không gian.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Long Kiện có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thông được nguyên do.
Có quỷ phá à?
Trong lòng Long Kiện bắt đầu thấy hơi hốt hoảng.
Dù sao thì chuyện này cũng quá quỷ dị, pháp khí bản mệnh lại thiếu đi mất một phần lúc nào không biết, không hoảng hốt cũng không được
“Ngươi đừng chạy, ở lại nói rõ ràng cho ta!”
Long Kiện gầm thét, quay lại đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù Kế Ngôn đã chạy đi thật xa để độ kiếp, nhưng với Luyện Hư kỳ, chút khoảng cách ấy còn chẳng bằng đi tản bộ.
Khi Lữ Thiếu Khanh tới đây, bầu trời đã ấp ủ lôi kiếp, có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào.
Kế Ngôn khí thế kinh người đứng ngửa mặt lên trời, một cỗ khí tức phong mang lưu động quanh thân thể hắn ta, tựa như một thanh thần kiếm sắc bén muốn đánh một trận với trời.
Nhưng không thể che giấu được vết thương trên cơ thể, hơi thở yếu ớt của hắn ta.
Trạng thái thế này quả thực có thể nói là chênh lệch đến mức không thể chênh lệch hơn.
Lộ là người đầu tiên tới đây, không vội vã ra tay mà nhìn lên kiếp vân trên bầu trời, cười lạnh.
Nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh theo sát đằng sau: “Đầu óc của sư huynh ngươi cũng giống với ngươi à?”
“Không có đầu óc, thật quá ngu xuẩn.”
Quả nhiên, nhân tộc đúng là thứ chủng tộc không có đầu óc, nên mới bị đào thải.
“Này, này.” Lữ Thiếu Khanh không vui, chỉ vào Lộ, phản đối: “Ta không thích nghe ngươi nói thế đâu đấy nhé, ngươi nói thế đúng một nửa sai một nửa.”
Lộ hơi ngạc nhiên, ý gì thế này?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lộ, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn, nói: “Ngươi nói hắn ta không có đầu óc, quá ngu xuẩn là đúng. Sai là nói ta cũng giống hắn ta. Ta thông minh hơn hắn ta nhiều.”
Gia hỏa tự luyến tự đại đến phát điên rồi.
Một lần nữa Lộ dán thêm cái nhãn cho Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta chẳng muốn nói chuyện với loại người như Lữ Thiếu Khanh nữa, ở Hàn tinh, nếu gặp loại người như hắn, đến nhìn nàng ta cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Dám mạo phạm đến nàng ta, chém làm muôn mảnh, sau đó tiêu diệt thế lực sau lưng hắn.
Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm vẫy tay với Lộ như du côn lưu manh, cực kỳ vô lại: “Tới đây, bà già, chúng ta tới chỗ khác đánh một trận cho đàng hoàng, đừng có ở đây quấy rầy sư huynh ta, được không?”
“Ngươi yên tâm.” Nhìn dáng vẻ ngả ngớn của Lữ Thiếu Khanh, Lộ cố nén cảm xúc muốn xông lên đánh nổ hắn: “Vào lúc phù hợp ta sẽ ra tay, để cho Kế Ngôn thịt nát xương tan.”
Quấy nhiễu độ kiếp không cần làm quá nhiều, chỉ cần chọn đúng thời điểm thích hợp, ra tay một tí thôi, quấy nhiễu một tí thôi, cũng đủ để khiến cho người độ kiếp phải vạn kiếp bất phục.
“Xem ta chém chết ngươi!” Lữ Thiếu Khanh quơ trường kiếm gào lên như bị chọc giận.
“Lữ Thiếu Khanh, ngươi đền thiên huyết ti cho ta!” Long Kiện từ đằng xa lao tới, một lần nữa đánh nhau với Lữ Thiếu Khanh.
Hai mắt Long Kiện đỏ kè, thiên huyết ti thiếu đi một phần lớn, uy lực giảm bớt, muốn tu bù lại muôn vàn khó khăn, nhất định phải hao phí tâm huyết thật lớn mới được.
Hiện tại Long Kiện chỉ muốn cắn chết Lữ Thiếu Khanh, không ngừng khởi xướng tấn công Lữ Thiếu Khanh.
Linh lực kịch liệt xung kích nổ ầm ầm, lại một lần nữa phá hủy xung quanh.
Khi mấy người Tiêu Y, Giản Bắc chạy đến nơi này thì mặt đất ở đây đã bị hủy diệt, vô số ngọn núi sụp đổ, mặt đất nát bét, cây cối và đá lớn hóa thành bột mịn.
Mọi người vội vàng tránh xa một chút, nhìn Lữ Thiếu Khanh bị Long Kiện cuốn lấy, mà Lộ thì lẳng lặng đứng phía xa, nhìn chằm chằm xem Kế Ngôn chuẩn bị độ kiếp.
Lòng mọi người sa sầm xuống. Lần này phiền phức lớn rồi.
Rõ ràng Lộ muốn quấy nhiễu Kế Ngôn độ kiếp, mà người có khả năng ngăn cản là Lữ Thiếu Khanh lại đang bị Long Kiện cuốn lấy.
Kế Ngôn lâm vào tuyệt cảnh.
“Ha ha.”
Cận Hầu lại cười lạnh.
“Đến nước này rồi Kế Ngôn còn muốn độ kiếp bước vào Luyện Hư cảnh đi hỗ trợ sao?”
“Kẻ ngu nói mộng!”
Quản Đại Ngưu không nhịn được mà thở dài: “Lỗ mãng. Hai sư huynh đệ đều lỗ mãng như thế.”
Thật sự là hồ nháo, bị thương nghiêm trọng như thế cũng dám đi độ kiếp.
Doãn Kỳ khó chịu nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu: “Tên mập, ngươi nói lại xem?”
Mạnh Tiêu ở bên cạnh cũng thế, vung nắm đấm nói: “Tên mập, ngươi đang đi tìm cái chết sao?”
Tiêu Y căng thẳng siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm tự nói: “Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp.”
Giản Bắc trầm mặc không nói lời nào, chỉ âm thầm lắc đầu.
Hắn ta có thông minh cũng không nghĩ ra được cách nào để phá cục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận