Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 395 - Đây là vì ta sao (tt)



Chương 395: Đây là vì ta sao (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Tự Minh giật nảy mình."Ngươi muốn làm gì?"Hai tượng gỗ trên người Lữ Thiếu Khanh trong mắt Tiêu Tự Minh giống như hai quả bom có thể nổ chết lão bất cứ lúc nào.Hiện tại trong mắt lão, Lữ Thiếu Khanh chính là một phần tử khủng bố, loại nguy hiểm nhất.Lão có thể cách bao xa liền cách bấy nhiêu.Bây giờ cùng Lữ Thiếu Khanh đi theo tới cửa, muốn làm gì?Tiêu Tự Minh ngoài mạnh trong yếu quát to: "Ngươi đừng khinh người quá đáng, đến lúc đó đánh nhau, không nhất định có thể chiếm được tiện nghi của ta đâu."Lữ Thiếu Khanh ung dung, cũng quát to một tiếng, răn dạy: "Hoảng cái gì? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Tâm tình còn không bằng một người trẻ tuổi, bình tĩnh một chút, còn dám xưng là Nguyên Anh nữa."Tiêu Tự Minh tức giận, ngươi đây là đang dạy dỗ ta sao?Lão gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cảnh giác vạn phần, tùy thời chuẩn bị ra tay, chỉ cần có chút không đúng, lập tức chạy trốn.Không có cách nào, lão không có lòng tin đánh thắng Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lấy bản đồ da dê ra, vung vẩy trước mặt lão: "Biết nó không?"Sau khi Tiêu Tự Minh thấy rõ ràng, nhịn không được hỏi: "Sao lại ở trên tay ngươi?"Lão nhớ rõ đã cho tôn nữ Tiêu Quần của mình."Tôn nữ của ngươi ngưỡng mộ ta đẹp trai, chủ động giao cho ta, ta tới tìm ngươi, là muốn hỏi một chút đây là cái gì, có ích lợi gì? Nếu giá trị không lớn, ta sẽ đi tìm tôn nữ ngươi nói chuyện."Lữ Thiếu Khanh tự nhiên sẽ không nói thật, ném thêm mấy quả bom khói ra, tận khả năng mê hoặc Tiêu Tự Minh.Tiêu Tự Minh không nói gì, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh trở nên thâm thúy.Lữ Thiếu Khanh không né tránh, đối diện với Tiêu Tự Minh.Hắn có tố chất tâm lý cường đại, trên mặt sẽ không lộ ra nửa điểm dị thường.Hai người đối diện, không khí xung quanh tựa hồ cũng bởi vậy mà ngưng đọng lại, hoàn toàn yên tĩnh.Thật lâu sau, Tiêu Tự Minh thản nhiên nói: "Đây là một tấm bản đồ kho báu, là ta ngẫu nhiên có được, ta cũng từng thử thăm dò nhưng không có phát hiện gì."Quả nhiên!Lữ Thiếu Khanh mặt ngoài bất động thanh sắc, cố ý lầm bầm một câu: "Vô dụng sao? Xem ra phải đi tìm nha đầu kia tính sổ."Tiêu Tự Minh nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận.Tên hỗn đản này cố ý đúng không? Đây là muốn đe dọa ta sao?Lão đè nén xúc động muốn đánh chết người, chậm rãi nói: "Cũng chưa chắc là giả, ngươi có thể đi thử xem. Không chừng có thu hoạch.""Vậy sao?" Cuối cùng cũng hỏi tới chỗ mấu chốt: "Ở đâu? Khi nào rảnh ta sẽ đi xem một chút.""Mười vạn dặm bên ngoài Tây Thanh ở Yến Châu, dãy núi Táng Hồn!Trong viện Tiêu gia, Lữ Thiếu Khanh nằm trên một cái ghế, nhàn nhã phơi nắng.Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, Lữ Thiếu Khanh lộ ra biểu tình thích ý.Đến Tiêu gia đã gần nửa tháng, từ sau buổi tối ngày đầu tiên cố ý náo loạn một chút và chiếm được thứ mình muốn thì không rời khỏi nơi này nữa.Hắn để cho Tiêu Y có đầy đủ thời gian đi làm bạn với phụ mẫu.Bởi vì nhờ hắn, Tiêu Tự Minh giải trừ quyền lực của Tiêu Uân, để cho Tiêu Dũng có thể khống chế toàn bộ Tiêu gia, mấy ngày nay Tiêu Dũng cũng rất bận rộn.Cho nên trên dưới Tiêu gia không có ai đến quấy rầy hắn, để cho hắn trải qua vài ngày nhàn nhã thoải mái ở chỗ này.Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh khẽ động, có người tới.Người tới long hành hổ bộ, dưới chân có cường độ trầm ổn, tốc độ rất nhanh, hùng hùng hổ hổ đi tới bên ngoài sân sau, ngừng lại.Qua hai hơi thở, mới mở miệng nói: "Lữ công tử có ở đây không?"Người tới là phụ thân của Tiêu Y, Tiêu Dũng.Tiêu Dũng ở bên ngoài kêu một tiếng, đợi hồi lâu cũng không thấy bên trong có thanh âm truyền ra.Kỳ quái, lại kêu một tiếng, nhưng vẫn không ai mở miệng.Tiêu Dũng không đợi, trực tiếp xông vào.Sau khi đi vào, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nằm phơi nắng trong sân, ông có xúc động muốn hộc máu. Ngươi ở chỗ này nhưng không đáp ta là có ý gì?Hít sâu một hơi, Tiêu Dũng mỉm cười, đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử!"Lữ Thiếu Khanh mở to mắt: "Ồ, Tiêu gia chủ, ngài tới lúc nào vậy?"Giả bộ, ngươi đừng giả bộ với ta nữa. Ta tới khi nào, trong lòng ngươi không có chút bức bách sao?Ngươi đường đường là đại năng Nguyên Anh, cách thật xa ngươi cũng phát hiện ra ta mới đúng."Lữ công tử, hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn nói chút chuyện với ngươi."Sắc mặt Tiêu Dũng rối rắm, từ ngày đó sau khi thê tử nói với ông chuyện về Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh, ông liền ăn ngủ không yên.Thậm chí có xúc động muốn đuổi Lữ Thiếu Khanh đi.Bông hoa chính mình vất vả che chở mười sáu năm, sắp mười bảy năm thì bị người bưng cả chậu đi, ông chính là người đầu tiên không đồng ý.Lữ Thiếu Khanh ngồi dậy, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tiêu Dũng, trong lòng nói thầm, muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn nhờ ta hỗ trợ tìm ai sao?Lữ Thiếu Khanh vội vàng tiêm phòng cho Tiêu Dũng: "Tiêu gia chủ, thời gian ta ở đây cũng không ngắn, đến lúc rời đi rồi."Đi sớm vậy sao?Tiêu Dũng càng thêm lo lắng.Nữ nhi và tiểu tử này là sư huynh muội, thời gian hai người ở bên nhau chỉ có thể nhiều hơn.Chảng may đến lúc đó bị tiểu tử này tiền trảm hậu tấu, ta nên làm cái gì bây giờ?Không được, nhất định phải làm rõ với hắn.Tiểu tử ngươi muốn làm con rể ta thì còn thiếu chút nữa.Ở trong miệng đệ đệ ta, tiểu tử ngươi cũng không phải là người tốt.Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Dũng nghiêm túc, thái độ trở nên hung ác vài phần, rất có hương vị nghiêm phụ, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, ta chỉ có một nữ nhi như vậy."Ta biết mà, ta còn biết ngươi bị viêm khí quản mà.Lữ Thiếu Khanh dịu dàng cười, làm cho người ta có hảo cảm, hắn nói với Tiêu Dũng: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận