Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1254: Đầu tiên xây cho ta một căn nhà đã

Chương 1254: Đầu tiên xây cho ta một căn nhà đãChương 1254: Đầu tiên xây cho ta một căn nhà đã
Tương Ti Tiên phiền muộn.
Hai người các ngươi đến lúc này, còn muốn tiếp tục chống đối nhau?
"Gia gia, Mộc công tử, hai người không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao?"
Tương Ti Tiên tức giận, nàng ta đứng ra, lông mày dựng đứng, lộ vẻ rất bất mãn với hai người: "Nói cho rõ ràng mọi chuyện, đừng ở đây quay tới quay lui nữa."
"Tranh nhau chút thể diện có gì tốt chứ?"
Lữ Thiếu Khanh vỗ tay, vô cùng đồng ý: "Không sai, nên như vậy, quay tới quay lui có thấy phiền không?" "Mộc công tử!" Tương Tỉ Tiên có kích động muốn cào người, nói cứ như ngươi không như vậy ấy: "Ngươi cũng thế, ngươi nói ngươi có muốn tiến vào thế giới Huyền Thổ không?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức xấu hổ, xoa xoa tay, cười nói: "Muốn, nhưng cũng ngại lắm."
Tương Ti Tiên tức giận đến mức hai con mắt đều muốn co lại, rất muốn cào Lữ Thiếu Khanh một trận."
"Nếu đã vậy, sao còn nói không muốn?"
"Mở mắt nói lời bịa đặt, đây chính là thái độ tôn kính trưởng bối của ngươi đấy à?"
Tên này đúng là đáng ghét.
Tả Điệp ở bên cạnh liên tục gật đầu, đúng vậy, không hề có chút lễ phép nào. Còn cả ngày nói mình có lễ phép, lừa đảo.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Tương Quỳ: "Ta nói muốn, ông để ta vào sao?"
Tương Quỳ mặt không thay đổi nói: "Không."
Ngươi muốn cái quái gì, mơ đẹp đấy.
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay với Tương T¡ Tiên, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn đấy, cho nên, ta nói muốn với không muốn có gì khác nhau đâu?"
"Ta nói không muốn, ngược lại còn không cần kích thích gia gia ngươi, đúng không nào, ta là người kính già yêu trẻ nhất đấy."
Ba người Tương Quỳ, Tương Ti Tiên, Tả Điệp gân như cùng liếc mắt nhìn nhau. Ăn nói thế này, nghe thật là muốn gợi đòn.
Tiêu Y thì chống cằm, ngồi xổm ở bên cạnh xem kịch.
Chơi vui.
Tương Tỉ Tiên nói với Tương Quỳ: "Gia gia à, nói chuyện cho rõ ràng đi, người đã muốn Mộc công tử đến, chắc hẳn trong lòng người nhất định là có quyết định."
Tương Quỳ chần chờ.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: "Không thể nào, lúc này còn không thuận theo mà xuống núi thì ông còn muốn làm gì?"
"Tiếp tục muốn thu thập ta sao?”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Tương Quỳ càng thêm phiền muộn.
Tiểu tử này, quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu. Hai bên đấu đá, trong lòng đều sáng như gương.
Là đang tranh giành quyền chủ động.
Nhưng Tương Quỳ ông ta mãi không chiếm được thế thượng phong, bị Lữ Thiếu Khanh bóp đến sít sao.
Điều này khiến ông ta thậm chí một lần hoài nghi, mình mới là thanh niên, Lữ Thiếu Khanh mới là lão hồ ly kia.
Giờ Tương Ti Tiên ra mặt đúng lúc cho ông ta bậc thang để bước xuống.
Haizz!
Trong lòng Tương Quỳ thở dài một hơi, thôi, cứ như vậy đi.
Ông ta hừ một tiếng, bày ra gương mặt thối nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thế giới Huyền Thổ, ngươi muốn đi vào, không có đơn giản như vậy." "Ta có thể đồng ý cho ngươi vào đó nhưng có một số việc cần ngươi đi làm."
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng hơn, võ ngực, ngữ khí cũng biến thành hiền lành: "Nào, gia gia, người cứ việc phân phó."
"Lên núi đao, xuống biển lửa, ta không chối từ."
"HừI" Tương Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ đám phế tích nhà gỗ ở phía xa nói: "Có nhìn thấy không?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, cảm thán một câu, lĩnh ngộ ý của Tương Quỳ: "Hiểu, gia gia dạy bảo chí phải, làm người đừng làm màu, làm màu sẽ bị sét đánh."
"Người yên tâm, ta sẽ không giống như người, chữ đầu tiên mà ta học được là hai chữ khiêm tốn, tuyệt đối không phải làm màu."
Tương Quỳ nghe thấy mà muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh. Ngươi bây giờ chính là đang làm màu đấy.
Mọe nó ai dạy bảo ngươi chứ?
Ông ta phẫn hận không thôi, cắn răng, hung tợn nói: "Muốn tiến vào Thế giới Huyền Thổ, trước tiên xây nhà cho ta cái đã."
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, khó có thể tin.
Hắn vuốt vuốt lỗ tai của mình, hỏi Tương Quỳ: "Lão đầu, ngươi nói cái gì?"
Ban nãy vừa gọi gia gia, bây giờ lập tức liên biến thành lão đầu.
Ngữ khí biến hóa, thần sắc cực kỳ tự nhiên không có chút do dự và ngại ngùng, nói đổi là đổi.
Tương Quỳ nghĩ đến việc Lữ Thiếu Khanh xây nhà giúp mình, trong lòng vốn đang có chút đắc ý. Nhưng một câu lão đầu đã khiến lửa giận trong lòng toát ra thiêu chết chút đắc ý này.
"Ngươi không đồng ý?" Tương Quỳ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, như một đứa trẻ bực bội: "Không đồng ý, ngươi trở về đi"
Hừ, đừng tưởng rằng người có thể năm được thóp của ta.
Mắt Tả Điệp sáng lên, cách này rất hay.
Cũng coi là một trừng phạt nho nhỏ.
Khì, tên này sao có thể đấu được với đại trưởng lão?
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, suy nghĩ một lát, thở dài một hơi, tựa như đang khó khăn đưa ra quyết định, , khẽ lắc đầu: "Ai, không còn cách nào khác, ai bảo ta kính già yêu trẻ chứ?" "Nếu đại trưởng lão người không có chỗ ở, dựng một chỗ ở cho đại trưởng lão, thể hiện lòng hiếu tâm cũng là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta."
"Nhưng mà, ta phải tìm người giúp, nếu không ta sẽ không làm."
Tương Quỳ lập tức cho ra điều kiện hạn chế: "Ngoại trừ sư huynh và sư muội ngươi, ngươi đều có thể tìm người."
Tương Quỳ trong lòng đắc ý, tiểu tử, †a muốn chính là ngươi tự tay dựng, cho ngươi mệt mỏi.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Người quá độc ác rồi đấy?"
"Đây cũng không phải là một phẩm chất trưởng bối nên có."
Không có người giúp đỡ, muốn một mình ta làm?
Tương Quỳ cười haha không ngừng: "Không còn cách nào khác, ai bảo ta hẹp hòi chứ?"
Tiểu tử, xem giờ ngươi làm như thế nào?
"Ai!" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu đồng ý: "Được thôi."
"Cho ngươi thời gian hai ngày!" Tương Quỳ bỏ xuống một câu, biến mất khỏi nơi này.
Bị đánh một quyền, không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại đây, cho dù là trước mặt tôn nữ của ông ta.
Tiêu Y từ từ chạy tới: "Nhị sư huynh, một mình huynh làm sao?”
"Ai nha, ta cũng muốn giúp đỡ..."
Lời còn chưa nói hết nàng đã bị cốc một cái: "Cái giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác này của muội là có ý gì? Cút đi, bảo khỉ ngốc mèo ngốc đến Tìm ta."
Tiêu Y ngạc nhiên, bảo đại Bạch và tiểu Bạch đến giúp sao?
"ĐịU
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đuổi được Tiêu Y đi liền nói với Tả Điệp: "Cô nương, đến giúp đỡ chứ?"
Tả Điệp như nghe được câu chuyện cười lớn, kém chút cười lên: "Ngươi đang nói đùa sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Cái tên vô lễ như ngươi, ta thấy ngươi chê cười cũng không kịp, ta sẽ giúp ngươi?
Đầu óc ta có bị bệnh đâu.
Ta thân thiết với ngươi lắm sao?
"Tự ngươi làm đi, ta đứng cạnh xem thôi!"
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không ngừng, nói với Tả Điệp: "Gia gia ngươi thì sao? Ta truyền lời cho ông ấy..."
Không lâu sau, Tả Điệp nhận được truyền tin của Lận Vũ.
Sau khi nhận nàng ta nhìn một cái, lập tức ngây dại: “Cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận