Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2217: Chương 2217

Chương 2217: Chương 2217Chương 2217: Chương 2217
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kế Ngôn thả thần thức lan ra, nhưng lập tức cau mày.
“Nơi này, không tồn tại thời gian, không tồn tại quy tắc, như một thế giới độc lập.” Tiêu Y giật mình, cây ngô đồng cũng trợn to hai mắt. Ông ta cảm nhận thử thì hoàn toàn xác định được ở nơi này không có thời gian lưu động, đồng thời cũng không tồn tại bất kỳ quy tắc gì.
Nói cách khác, nếu một người ở đây, hắn có thể vĩnh sinh bất tử. Mài
Càng nguy hiểm hơn là.
Một thế giới độc lập, một thé giới hoàn toàn mới.
Tất cả mọi thứ bọn họ đã học được từ bên ngoài đến đây đầu vô dụng.
Không có linh lực, không có pháp thuật, không có kiếm quyết, pháp khí cũng không dùng được.
Trong thế giới này, bọn họ đã trở lại thành người phàm. Cây ngô đồng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, phía sau ánh sáng là bóng tôi, nơi này quả thực là hư không.
Theo như đồn đại, hư không hoang tàn vắng vẻ, hoàn toàn tính mịch.
Vì sao lại xuất hiện nơi này? Cây ngô đồng đã sống lâu như vậy rồi, bỗng ông ta cảm thấy mình như một kẻ nhà quê chưa từng được mở mang tầm mắt.
Một thế giới độc lập, hoàn toàn không giống với thế giới bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy. “Muốn ởi ra ngoài sao?” Cây ngô đồng không nhịn được mà hỏi.
Sau đó, ông ta lại quan sát phía sau, sau lưng bọn họ là vách đá, dù có muốn đi ra cũng phải leo lên mới có thể rời đi được.
Cây ngô đồng chỉ muốn rời đi thôi, nơi này quá quỷ dị. Một thế giới độc lập, bọn họ ở đây có thể nói là trói gà không chặt, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thi đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa.
“Ra ngoài làm gì?” Kế Ngôn và Tiêu Y trăm miệng một lời.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới, đến nơi này mà không thăm dò một phen tthifduf là Kế Ngôn cũng cảm thấy tiếc nuối.
Huống chỉ, biết gặp nguy hiểm liền lùi bước không phải phong cách của Kế Ngôn.
Về phần Tiêu Y, lúc này nàng đã kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Thế giới hoàn toàn mới đó, sau này kể chuyện thì có mặt mũi lắm. Tới đây rồi làm sao có thể vừa đến nhìn thoáng qua một cái liền rút đi chứ?
Cây ngô đồng vỗ trán, không cứu nổi nữa.
Quả nhiên là sư huynh muội. “Các ngươi không sợ gặp nguy hiểm sao?” Cây ngô đồng run cả râu hỏi.
Ông ta hối hận, hối hận gì đã chạy đến nơi thế này, quá nguy hiểm.
Cây ngô đồng không muốn mạo hiểm ở nơi xa lạ này tí nào. Ông ta có thể sống lâu như thế tất cả chỉ nhờ vào cẩn thận, tuyệt đối không vì tò mò mà đi tham gia náo nhiệt. Cái từ “mạo hiểm” này đã cùng với sợi rễ niên thiếu của mình biến mất trong dòng sông lịch sử rồi.
Cây ngô đồng chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này. Tiêu Y tràn đầy tự tin nói với cây ngô đồng: “Yên tâm đi, có Đại sư huynh ở đây rồi, không sao đâu.”
Dù là Kế Ngôn hay là Lữ Thiếu Khanh cũng chưa từng khiến Tiêu Y thất vọng.
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, hai người bọn họ là xếp số một, là cột chống trời tuyệt đối.
Đi theo hai người bọn họ, từ xưa đến nay Tiêu Y chưa bao giờ lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. Cây ngô đồng chỉ muốn tách ra một nhánh của chính mình mà quất Tiêu Y cho nàng thấy rõ ràng hiện thực.
Hiện tại tất cả mọi người đều là người phàm rồi, ta cũng có thể đánh với Đại sư huynh của ngươi một trận, nói không chừng còn có thể đánh thắng hắn ta. Gặp phải nguy hiểm, Đại sư huynh của ngươi có thể có tác dụng gì?
Cây ngô đồng nhìn sang Kế Ngôn, muốn khuyên thêm mấy câu nữa, Kê Ngôn lại đi đầu tiến lên trước: “Đi thôi!” Ánh sáng nhu hòa từ phía xa rọi tới.
Kế Ngôn đi trước dẫn đường, thân thể thẳng tắp, ánh mắt sắc bén thăm dò tứ phương, toàn thân tỏa ra nhuệ khí. Tiêu Y đi chính giữa, cười hì hì đánh giá xung quanh, mềm mại như một con tiểu tỉnh linh hoạt bátxuống núi. Cây ngô đồng sầu mi khổ kiếm đi phía sau, trên cổ còn có một Tiểu Hắc đang nằm ngáy o o.
Cây ngô đồng u oán mãi thôi, nhìn trái nhìn phải chỉ sợ nửa đường sẽ có một con mãnh thú nhảy ra nuốt trọn bọn họ. Khoảng cách đủ xa nên bọn họ không thể nào nhìn ra ngoài hư không xuyên qua tầng bình chướng được.
Đầu đội thiên không, ánh sáng dìu dịu dập dờn như mặt nước gợn sóng, rất hùng Vĩ.
Thực ra đó là từng vòng xoáy nhỏ vòng quanh.
Cây ngô đồng nhìn những vòng xoáy đón gió phiêu đãng kia không nhịn được mà đoán rằng, có lẽ đây chính là nơi sinh ra hư không phong linh chăng?
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ông ta.
Ông ta nhìn Kế Ngôn và Tiêu Y phía trước mà thầm thở dài, chẳng có ai thảo luận với mình cả.
Cây ngô đồng tiếp tục quan sát xung quanh, thực vật ở nơi này không tính là rậm rạp, cũng không cao lắm Cành lá thưa thớt, tương đối phân tán.
Dù là cây cối hay hoa cỏ, đầu là loại cây ngô đồng chưa thấy bao giờ.
Cây cối sinh trưởng ở đây không rậm rạp, dù là cây hay cỏ dại, đầu có bề mặt màu xám chứ không phải xanh, cho nên cũng không thể nói là sinh cơ bừng bừng được. Mặt đất cũng màu xám, khiến cho người ta cảm thấy hơi ấm ách.
Cây ngô đồng cũng là thực vậy, mà còn là một cái cây với bao nhiêu vòng tuổi rồi, không thể đếm nổi nữa. Ông ấy thử cắm rễ vào, nhưng lại phát hiện thổ địa nơi này không phù hợp với mình.
Ông ta cảm thấy nếu mình dám cắm rễ ở đây cuối cùng sẽ trở thành dinh dưỡng ở thế giới này.
Quỷ dị!
Một ý niệm hiện ra trong đầu cây ngô đồng.
Thế giới này rất quỷ dị.
Đột nhiên!
Xung quanh nổi gió. Kế Ngôn đi trước dừng bước chân.
Cây ngô đồng ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi gì, đột nhiên một luồng khí tức nguy hiểm truyền đến, khiến cho ông ta sợ hãi.
“Có... có nguy hiểm!”
Cây ngô đồng vừa lớn tiếng nhắc nhở, một tồn tại quen mắt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không có ngũ quan, cũng không có tứ chỉ, chỉ có bề mặt đang ngọ nguậy, hư không phong linh xuất hiện. Nó khác với hư không phong linh mà bọn họ đã gặp trước đó, hư không phong linh này không phải trong suốt mà có màu xám, như một cục thạch xám vậy.
Xung quanh nổi gió, lạnh lẽo ù Ù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận