Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1867

Chương 1867
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng nhìn quan tài nằm lẳng lặng Lữ Thiếu Khanh vẫn thấy rất khó chịu.
“Một tháng hai mươi vạn viên linh thạch, hơn nữa còn song phi, mười năm là bốn mươi tám triệu viên linh thạch, có giàu đến mấy cũng không chịu được giày vò như thế này.” Lữ Thiếu Khanh nghĩ thôi cũng cảm thấy bi phẫn.
“Gian thương tùy ý tăng giá, còn chưa có ai quản được nó.”
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn, cuối cùng rơi lên góc bên cạnh.
Lữ Thiếu Khanh lấy được ở Ma giới đã tùy tiện nhét ở chỗ đấy, một tầng sương trắng bao phủ ở phía trên, cực kỳ giống như rác rưởi phủ đầy bụi.
Thứ có thể được tiểu đệ Tử Quỷ chiếu cố chắc chắn có lai lịch lớn.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, tự nói: “Đây chính là món đồ ta dùng mạng đổi về, dựa vào cái gì phải cho Tử Quỷ ngươi?”
Cổ tay khẽ đảo, tay phải Mặc Quân kiếm, tay trái Xuyên Giới bàn, đây là hai pháp khí hắn coi trọng nhất.
Mặc Quân nhảy ra: “Lão đại, có chuyện gì sao?”
Giới không muốn ra.
Nơi này có một vị tồn tại còn đáng sợ hơn, khủng bố hơn.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiên Lưu kiều, nói với hai kiện pháp khí: “Có thể ăn nó được không?”
Mắt Mặc Quân sáng lên, nó đã thèm nhỏ dãi Tiên Lưu kiều đã lâu.
Mặc Quân liên tục gật đầu: “Muốn ăn, muốn ăn.”
Không nói hai lời lập tức tiến lên hé miệng hung hăng cắn.
“Rắc!”
“Á!”
Mặc Quân đau đến mức nhảy cao lên ba trượng.
Tiên Lưu kiều cứng rắn suýt chút nữa làm rụng răng nó.
“Quá cứng.” Mặc Quân che miệng mình, khó tin nhìn Tiên Lưu kiều.
Giờ nó đã là pháp khí cấp sáu, hơn nữa thân là bội kiếm, phối hợp kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh, cho dù pháp khí cấp bảy bình thường cũng chưa chắc có thể ngăn cản được sự sắc bén của nó.
Nó cắn một phát lên Tiên Lưu kiều, ngay cả dấu răng cũng không có.
Sờ miệng của mình, Mặc Quân không tin vào ma quỷ, thở phì phò thao túng Mặc Quân kiếm ra tay với Tiên Lưu kiều.
Nhưng, cho dù dâm, chặt, hay phá đều không cách nào lưu lại chút vết tích trên Tiên Lưu kiều.
“Lão đại, quá cứng.”
Mặc Quân trông mong nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, đồ ăn ngon ở trước mắt, lại không thể nào hạ miệng, cái loại cảm giác này khiến Mặc Quân muốn phát cuồng.
Giới cũng thử cắn xuống, thân là pháp khí của Lữ Thiếu Khanh đều có thuộc tính chung.
Thôn phệ.
Nhưng Giới cũng không có cách gì.
Mặc Quân kiếm là pháp khí cứng rắn nhất, sắc bén nhất trong tay Lữ Thiếu Khanh. Mặc Quân kiếm không phá nổi, nó cũng chẳng có cách nào khác.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không phục lắm, đây là đồ của hắn, nhìn thế nào cũng thấy giống như tiểu đệ Tử Quỷ muốn chiếm lấy Tiên Lưu kiều, Lữ Thiếu Khanh không thể nhịn được.
Lữ Thiếu Khanh rơi vào trầm tư, ngẫm lại xem mình có cách nào có thể ăn hết được Tiên Lưu kiều không.
Càng nghĩ, tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, quang cầu kim sắc vèo một cái xuất hiện.
Quang cầu kim sắc xuất hiện khiến linh khí trong này dường như giảm đi một chút.
Nó xoay tròn trên đỉnh đầu Lữ Thiếu Khanh tựa như mặt trời kiêu ngạo, cô lập ngạo nghễ.
“Đi, đập nó, ăn nó đi.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiên Lưu kiều nói với quang cầu.
Trước đó quang cầu kim sắc là đại lão tiền bối ngạo kiều, ở trong thức hải của hắn làm khách trọ chó.
Về sau bị hắn thừa cơ thu phục, hiện tại mặc dù còn ngạo kiều, tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh đã hơi chỉ huy được.
Quang cầu kim sắc hơi dừng lại một chút, sau đó một đạo quang mang rơi xuống, xua tan mây mù, bao phủ lấy Tiên Lưu kiều.
Mặc Quân nhìn một hồi, hưng phấn kêu lên: “Có thể, có thể, lão đại.”
Lữ Thiếu Khanh vui mừng gật gật đầu, cuối cùng cũng không để Tử Quỷ chiếm tiện nghi nữa rồi.
Dưới quang mang của quang cầu kim sắc, Tiên Lưu kiều chậm rãi tiêu tán. Mặc dù tốc độ tiêu tán gần như mắt thường không thể nhìn thấy nhưng thực sự có hiệu quả.
Tiên Lưu kiều giờ đã như ngọn nến, chậm rãi tiêu tán, tinh hoa bên trong thì bị quang cầu kim sắc thôn phệ.
Đó là năng lượng không cách nào hình dung được, thậm chí có thể nói là năng lượng không tồn tại trên thế giới này.
Mặc Quân và Giới sau khi cảm nhận được cỗ năng lượng này không nói hai lời, chảy nước miếng ra, vẫy đuôi như chó con.
“Cho ta một chút!”
“Ta cũng muốn!”
Mặc Quân và Giới không cách nào so được với quang cầu kim sắc, bọn chúng cũng chỉ có thể đứng ở một góc hấp thu năng lượng mà quang cầu kim sắc không nhìn trúng.
Nhưng như vậy cũng đủ để hai tên mất mặt này hớn hở, khoa tay múa chân.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá tốc độ, dựa theo tốc độ này, cả trăm năm chưa chắc có thể tiêu hóa được.
Bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Tiên Lưu kiều.
“Từ từ tiêu hóa đi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.”
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì sau đó khó chịu đi đến trước mặt quan tài, lấy linh thạch ra: “Cảnh cáo ngươi, dám tăng giá, ngươi không xong đâu.”
“Mười năm.”
Lữ Thiếu Khanh đau lòng bỏ linh thạch vào trong lư hương, tính toán linh thạch của mình một chút, không kìm được rơi lệ.
“Còn lại khoảng bốn ngàn vạn, ngay cả một lần mười năm cũng không đủ.
Trong bất tri bất giác, linh thạch sắp thấy đáy rồi.
Giấc mơ nằm ngủ trên linh thạch, vô cùng xa vời.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: “Hối hận, sớm biết lúc trước nên cướp đoạt của Điểm Tinh Phái và mấy ma tộc kia rồi mới giết là được rồi.”
Lúc trước bởi vì phẫn nộ gần như chém người ma tộc và Điểm Tinh Phái thành muôn mảnh, ngay cả Trữ Vật giới chỉ cũng tiêu diệt luôn cùng người rồi.
Đến mức sau đó quét dọn chiến trường số linh thạch có thể tìm được ít đến thảm thương.
Giờ còn không gom đủ chi phí lần mười năm thứ hai.
“Kích động là ma quỷ, về sau phải chú ý một chút.”
“Trời không sinh Lữ Thiếu Khanh ta, vạn cổ nghèo đạo trưởng như đêm.”
Lữ Thiếu Khanh rất là bi thương.
Thực lực mặc dù tăng cường, nhưng tiểu đệ Tử Quỷ cũng tăng giá theo.
Tốc độ kiếm tiền chậm hơn tốc độ tiêu tiền.
Sau khi bi thương qua đi, Lữ Thiếu Khanh và phân thân cùng tu luyện.
Linh khí chung quanh phun trào, bao phủ Lữ Thiếu Khanh và phân thân, thời gian bắt đầu nhanh chóng trôi qua.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh chìm vào tu luyện, bóng hình xinh đẹp lại một lần nữa xuất hiện.
Nàng phiêu phù ở trên quan tài, ngẩng đầu nhìn quang cầu kim sắc trên bầu trời.
Quang cầu nhìn như mặt trời, giống mặt trời thật sự, ngay cả quang mang của tinh không cũng bị áp chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận