Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1937

Chương 1937Chương 1937
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Liễu Xích lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta tự nhận đối với nó cũng không tệ lắm.”
Cũng chỉ lấy ra truyền tống đi nhân gian, thời gian bình thường thì đầu dùng để ôn dưỡng, hi vọng có thể đột phá thăng cấp.
Bàn tay lớn của Hung Trừ vỗ một cái, lớn tiếng nói: “Vậy thì đúng rồi, sợ cái gì chứ?”
“Hai chúng ta còn sợ một nhân loại nhỏ bé như hắn sao?”
Lời này cũng nhắc nhở Liễu Xích. Lúc này lùi bước, mặt mũi sẽ không còn nữa.
Hiện tại Xuyên Giới bàn gì đó không quan trọng, quan trọng là mặt mũi.
Cục tức này nhất định phải kiếm và.
Cho nên Liễu Xích có quyết định, lập tức đồng ý: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
“Thầề đi!” Lúc này Lữ Thiếu Khanh quát: “Nếu không ta sợ các người đổi ý.”
“Tiểu tử, ngươi đừng có quá đáng.” Liễu Xích gầm thét: “Ngươi cho chúng ta là cái gì?”
Thề thì không thể thề rồi.
Ai dám thề lung tung chứ? Hung Trừ cũng thế: “Tiểu tử, ngươi sợ thì đừng cược.” “Đã đồng ý, ta cũng có thể cam đoan với ngươi, nhất định sẽ thực hiện cá cược.” Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, không vui: “Cam đoan cái gì, không có chút đáng tin cậy nào.”
Thiều Thừa xông đến cho Lữ Thiếu Khanh một bàn tay: “Khốn kiếp, không được vô lễ.”
“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh ôm đầu: “Ta nghe sư phụ, cứ như vậy đi.”
Sau khi nói xong, lấy Xuyên Giới bàn ra trước mặt mọi người.
Sau khi Liễu Xích nhìn thấy, trong lòng giật thót một cái. Xuyên Giới bàn đã trở nên khác biệt rồi.
Bề ngoài thành màu trắng bạc, mặt ngoài tản ra chút lưu quang giống như phản xạ một tầng quang mang màu trắng. Khí tức càng thêm huyền diệu, chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài cũng có một loại cảm giác bị hút vào.
Trong lòng Liễu Xích có một suy đoán, phẩm cấp, có lẽ sắp đến cấp bảy rồi?
Lúc Xuyên Giới bàn ở trong tay ông cũng chỉ mới cấp sáu, hơn nữa cũng không biết thăng cấp như thế nào.
Vào tay Lữ Thiếu Khanh lại thay đổi, phẩm cấp tăng lên rất nhiều.
Liễu Xích trong đầu không kìm được hiển hiện câu nói kia của Lữ Thiếu Khanh. Ông ta tức giận đến âm thầm cắn răng, tiểu tử khốn kiếp đáng ghét.
Thế nào là cuộc sống cực khổ? Đi theo ta chính là cuộc sống cực khổ sau?
Sau khi lấy ra, Lữ Thiếu Khanh võ võ Xuyên Giới bàn, Giới từ bên trong nhảy ra. “Lão đại, có chuyện gì sao?” Nhìn thấy Giới vô cùng có linh tính, mấy người Liêu Xích lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nếu như không phải tận mắt thấy Giới nhảy ra, dáng vẻ sống sờ sờ ấy tuyệt đối khiến người ta cho rằng nó là một người thật.
Ngay cả Bạch Thước cũng không kìm được hơi nhíu mày lại.
Linh tính mười phần như vậy, cho dù pháp khí cấp tám của nàng ta cũng không có.
Giờ sau khi nàng ta kết hợp với linh khí mới có linh tính như thế này.
Cùng là khí linh, Bạch Thước càng cảm nhận được sự bất phàm của Giới.
Nói một cách khác, Giới không hề khác một người trưởng thành, có suy nghĩ độc lập, không đơn thuần là một pháp khí cứng nhắc.
Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi cắt đứt khế ước với Giới.
Quả quyết lưu loát như vậy cũng khiến trong lòng Liễu Xích bội phục.
Không có mấy người có thể làm được.
Dù sao, đầy là một kiện pháp khí rất gần cấp bảy, ai có thể nỡ vứt bỏ chứ?
Sau khi Giới cảm thụ, ngây ngẩn cả người: “Lão đại, ngươi không cần ta nữa sao?” “Đừng mà.”
Giới kêu thảm nhào tới: “Lão đại, ngươi đừng như vậy, ta có chỗ nào làm chưa tốt sao?” Sắc mặt Liễu Xích càng thêm khó coi.
Trong lòng Hung Trừ sinh ra một cô dự cảm không tốt. Tuy nhiên sau khi Hung Trừ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đưa tay hất Giới bay đi, tinh thần ông ta chấn động, tự tin lại trở về.
Lữ Thiếu Khanh kể đại khái sự việc, sau đó nói với Giới: “Nào, tự ngươi quyết định đi, theo ai?”
Lúc này Liễu Xích rất căng thẳng.
Ông ta nhìn qua Giới, lập tức nặn ra một nụ cười như lão phụ thân lẫy lòng con cái, cố gắng để nụ cười của mình trở nên hòa ái dễ gần.
Giới nhìn qua Liễu Xích vẻ mặt tươi cười không hề có chút chần chờ, nó nói với Liễu Xích: “Ngươi là người tốt.” Âm ầm!
Liễu Xích cũng cảm giác được ở Trấn Yêu tháp này có sét đánh. Ông ta cảm thấy mình bị sét đánh trúng.
Một trái tim rầm rầm nát thành vô số mảnh.
Liễu Xích khó có thể tin, ông ta nhìn qua Giới, trong lòng tổn thương, đồng thời không hiểu: “Vì sao?”
Trả lời quả quyết kiên định như vậy, không hề mang theo một chút do dự.
Phàm là ngươi chần chờ một chút, do dự một chút ta cũng sẽ không tổn thương đến thế. Ngươi đặt tình cảm mấy trăm năm của chúng ta ở đâu? Ngươi theo tiểu tử khốn kiếp đó mới mấy năm chứ?
Thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, tình cảm của chúng ta cho Khuyển tộc ăn hết rồi sao?
“Chúng ta không thích hợp.” Giới nhìn chủ nhân trước của mình, học theo dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, thở dài: “Chúng ta không trở về như trước kia được.”
Âm ầm!
Liễu Xích lại một lần nữa bị đả kích. Đau lòng.
Khí cặn bã, đây chắc chắn là khí cặn bã!
Đi theo đại lão ăn ngon uống thơm, đợi ta tiêu hóa xong hết, ta có thể trở thành pháp khí cấp bảy, thậm chí có thể bước lên cấp tám.
Giới không kìm được nhẹ nhàng võ võ bụng của mình. Mùi vị cây cầu thật tuyệt.
Ăn ngon uống sướng là một nguyên nhần, còn có một nguyên nhân.
Dù là Lữ Thiếu Khanh không muốn nó, nócũng chạy không thoát.
Nó đã là người của vị đại lão kia.
Giới cự tuyệt Liễu Xích, đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Lão đại, thu ta đi.”
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm một lần nữa ký kết khế ước với Giới, sau đó hỏi Liễu Xích: “Như thế nào?”
Còn có thể như thế nào?
Mặt mũi chẳng những không lấy lại được, ngược lại còn bị phát thẻ người tốt.
Liễu Xích vô cùng phiền muộn, nhưng ông ta cũng chỉ có thể nói: “Hừ, đến lúc đó nghe lời ngươi là được.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nhìn qua Hung Trừ, Hung Trừ sắc mặt khó chịu, khẽ nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời ta từng nói, tuyệt không đổi ý."
“Vậy thì tốt, các người mỗi người cho ta một trăm triệu viên linh thạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận