Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1096: Có liên quan đến quái vật màu đen

Chương 1096: Có liên quan đến quái vật màu đenChương 1096: Có liên quan đến quái vật màu đen
"Đừng làm loạn." Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn cản Kế Ngôn, nghiêm túc cảnh cáo hắn ta: "Hiểu rõ tình huống rồi nói sau."
Những người này bình thường thoạt nhìn không có gì khác biệt.
Nhưng mà sau khi trong cơ thể xuất hiện sương mù màu đen kia, biểu cảm của bọn họ dại ra, giống như bị hút đi linh hồn.
Hai người Đà Tập và Côn Hành cũng vậy.
Ánh mắt bọn họ dại ra, giống như bị con rối bị điều khiển, đứng tại chỗ không nhúc nhích, để mặc cho hai cái bóng đen chiến đấu. Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sâu kín, hắn còn có thể nhìn thấy trên người hai người có một tầng sương mù màu đen rất nhạt rất nhạt bao phủ, cũng không biết là nối liền với cái bóng đen đó, hay là một cái vòng phòng hộ bảo vệ bọn họ.
Những người mà họ gọi là Tế Tỉ có liên quan rất lớn đến sức mạnh của họ.
Cả hai đều là Trúc Cơ kỳ, một người Trúc Cơ tầng bảy, một người Trúc Cơ tầng tám.
Rất nhanh cái bóng màu đen của Đà Tập đã chiếm thượng phong, đánh cho cái bóng màu đen của Côn Minh liên tiếp rút lui, cực kỳ nguy hiểm.
Người của bộ tộc Định Ất thấy thế lo lắng không thôi, lại bất lực.
Thực lực tổng thể của bộ tộc Khê Bích mạnh hơn người của bộ tộc Định Ất một chút. Tộc nhân bộ tộc Định Ất ngã xuống cũng nhiều hơn bộ tộc Khê Bích mấy người.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Ra tay đi, chúng ta giúp bộ tộc Định ẤI.
Kế Ngôn lười ra tay, hắn ta nói: "Tiểu Y, muội lên đi!"
Tiêu Y gật đầu, ngay cả kiếm cũng không cần, chỉ vào bóng đen của Đà Tập.
Thực lực của nàng nếu đối phó với người Trúc Cơ kỳ, đều coi như lấy lớn hiếp nhỏ.
Một kiếm ý vô ảnh hạ xuống, tựa như sét đánh, đánh thẳng vào đỉnh đầu bóng đen.
Quái vật màu đen đang chiến đấu run rẩy cả người, vội vã điên cuồng gào thét lên, âm thanh để lộ ra sự hoảng sợ, sau đó ôm đầu nổ tung thành vô số mảnh vỡ trong ánh mắt khó tin của mọi người.
Mà tộc trưởng bộ tộc Khê Bích Đà Tập lại miệng phun máu tươi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Cái bóng đen chiến đấu với nó lại nhân cơ hội đồng loạt xông lên nuốt chứng toàn bộ những mảnh vỡ này.
Thân thể bóng đen cắn nuốt mảnh vỡ màu đen đột nhiên bành trướng, biến thành gấp đôi lúc đầu, giống như một quả cầu đầy khí.
Ngay khi mắt thấy sắp nổ tung, cái bóng màu đen mãnh liệt lui vào trong thân thể Côn Kỳ.
Mà thân thể Côn Kỳ cũng bắt đầu run rẩy, hơi thở của hắn ta bắt đầu kéo lên, giống như ăn xuân dược, rất nhanh liền đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng tám.
Dễ dàng như uống nước. Lữ Thiếu Khanh rất hâm mộ: "Phương thức đột phá này thật sảng khoái, nếu ta cũng có thể như vậy thì tốt rồi."
Phương thức tăng lên như vậy không biết còn lại bao nhiêu công phu.
Kế Ngôn lại vô cùng khinh bỉ đối với việc này: "Tà môn ngoại đạo."
"Những người này cũng vậy, đáng bị giết."
"Những người này tuyệt đối có liên hệ rất lớn với quái vật màu đen, sớm giết sớm an tâm."
Lữ Thiếu Khanh an ủi: "Không vội, không vội, thử tiếp xúc với bọn họ xem Sao."
Ở phía dưới, người của bộ tộc Khê Bích phát hiện tộc trưởng của mình hôn mê chiến bại, sợ tới mức cũng không có lòng ham chiến, kẹp lấy Đà Tập rút lui trước.
Người của bộ tộc Định Ất bởi vì tử thương rất nhiều, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rút đi.
Tộc trưởng đột nhiên tăng thực lực làm cho bọn họ vui mừng quá đi, nhao nhao vây quanh tộc trưởng, hộ pháp cho hắn ta.
Lại qua gần nửa ngày, Côn Kỳ mở mắt, khí tức trên người bộc phát, khí tức cường đại ép tới người của bộ tộc Định Ất không thở nổi.
Nhưng trong mắt bọn họ đều là sự hưng phấn vô cùng, nhao nhao hô to.
"Chúc mừng tộc trưởng!"
"Chúc mừng tộc trưởng!"
"Chúc mừng công lực của tộc trưởng tiến thêm một bước."
"Ha ha, bởi vậy, người của bộ tộc Khê Bích không dám kiêu ngạo."
"Ngày bộ tộc Định Ất quật khởi đã tới..."
Trên mặt Côn Kỳ lộ ra nụ cười, không ngờ lần này có thể cắn nuốt phân thân Tế Ti của đối phương, giúp cho thực lực của hắn ta tiến thêm một bước.
Chẳng qua vào lúc này, Cát Cửu thân là nữ nhân đột nhiên đưa ra nghi vấn: "Tại sao phân thân Tế T¡ của bộ tộc Khê Bích lại đột nhiên nổ tung?"
Vấn đề này làm cho mọi người ngừng hoan hô, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cũng không biết gì.
Ngay cả Côn Kỳ cũng không rõ ràng lắm, hắn ta cũng không biết tại sao đối thủ lại đột nhiên nổ tung.
Ngay khi mọi người đang đưa mắt nhìn nhau, trăm mối vẫn không có cách giải, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một giọng nói.
"Di, các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?"
Đám người Côn Kỳ kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu.
Liền thấy được ba bóng dáng chậm rãi rơi xuống từ trên trời.
Thanh niên áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng, tản ra hơi thở xa lạ.
Thanh niên áo lam tươi cười, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân, làm cho người ta sinh hảo cảm.
Thiếu nữ váy dài màu xanh nhạt, nụ cười ngọt ngào, giống như tiểu muội muội nhà bên, làm người ta muốn sinh lòng che chở.
"Các ngươi là ai?"
Ba người đột nhiên xuất hiện, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị. Côn Kỳ không dám khinh thường, trong lòng tràn ngập cảnh giác.
Chẳng qua lần này thực lực hắn ta tăng nhiều, trong lòng tràn đầy tự tin, cũng không sợ đối phương có ác ý gì.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ba người chúng ta đi ngang qua nơi này, phát hiện các ngươi đang đánh nhau, không đành lòng nhìn mọi người huynh đệ tương tàn, ra tay muốn ngăn cản một chút."
"Kết quả không cẩn thận xuống tay nặng, không làm bị thương chư vị chứ?"
Lữ Thiếu Khanh cười hết sức thành khẩn nói, trong lời nói lộ ra xin lỗi.
Nhưng lại làm cho đám người Côn Kỳ âm thầm kinh hãi.
Không cẩn thận ra tay nặng, thực lực rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
"Ta là tộc trưởng của bộ tộc Định Ất Côn Kỳ, không biết ba vị đến từ phương nào?"
"Ta tên là Trương Chính, đây là sư huynh của ta, ngươi gọi Kế công tử là được rồi, đây là sư muội của ta, gọi Tiêu cô nương. Về phần chúng ta đến từ đâu xin thứ cho ta không thể nói."
Côn Kỳ nghe vậy, trong lòng mặc dù còn có nghi hoặc, nhưng mà cũng không có hỏi nhiều.
Rõ ràng không muốn nhiều lời, nếu còn tiếp tục hỏi, chính là không hiểu chuyện.
Lại là một phen hàn huyên, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: "Côn tộc trưởng, chúng ta bị lạc đường tới nơi này, không biết có thể đến chỗ các ngươi ở vài ngày hay không?"
Không có quá nhiều khách sáo với những người có thực lực thấp này, trực tiếp đưa ra mục đích của mình.
Nếu như không thức thời, vậy cũng đừng trách Lữ Thiếu Khanh không nể tình.
Chẳng qua Côn Kỳ cũng rất thức thời, tuyệt đối không hề từ chối đối với chuyện này: "Ba vị có nguyện ý làm khách của bộ tộc Định Ất, đó chính là vinh quang của bộ tộc Định Ất..." Chương 1097: Tế tư đại nhân
Không có bất kỳ thu hoạch gì ở đây, hơn nữa càng ngày càng nhiều quái thú hung thú tụ tập, Côn Ngải quyết định lập tức rời đi, trở về bộ tộc.
"Đem theo tất cả thi thể, trở về!"
Côn Ngải chào hỏi một tiếng, người của bộ tộc Định Ất bắt đầu mang thi thể trên mặt đất lên, cho dù là thi thể của bộ tộc Khê Bích cũng mang đi.
Tiêu Y nhìn thấy, trong lòng hiếu kì, thấp giọng nói: "Nhị sư huynh, bọn hắn đem thi thể của kẻ địch về mai táng luôn sao? Như vậy xem ra cũng không tệ nhỉ."
Ở nơi khác, thi thể của kẻ địch không nghiền xương thành tro đã tính là nể tình rồi.
Chịu an táng giúp, đây tuyệt đối là người tốt.
Thân quyến của người chết nếu nhìn thấy phải nói câu tạ ơn trước sau đó mới rút kiếm báo thù.
Trước mắt, người bộ tộc Định Ất có vẻ là người tốt.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Cái đó cũng chưa chắc. Nói không chừng còn có tác dụng khác?"
Tiêu Y không tin: "Thi thể còn dùng làm gì được?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức khổ cập kiến thức cho Tiêu Y: "Thi thể có nhiều tác dụng lắm đấy. Tà môn ma đạo có thể đem thi thể đi luyện đan, luyện chế khôi lỗi, thậm chí thân ngoại hóa thân cũng có thể luyện chế được."
"Dầu gì, lấy về ủ làm phân bón cũng là một lựa chọn rất tốt." Tiêu Y bị nói đến sắc mặt trắng bệch: "Nhị sư huynh, huynh đừng nói nữa, nghe sợ quá."
Lữ Thiếu Khanh làm như không nghe, tiếp tục phổ cập kiến thức cho sư muội mình: "Thậm chí, loại tiểu nha đầu như muội, cho dù có thết cũng có thể đem đi làm lô đỉnh, có một vài kẻ biến thái rất thích nhân lúc còn nóng..."
Sắc mặt Tiêu Y càng thêm trắng bệch...
Cát Cửu được mệnh danh thiên tài quay đầu thoáng nhìn ba người Lữ Thiếu Khanh ung dung sau lưng, ba người này rất nhẹ nhàng đuổi theo tốc độ của bọn hắn mà không hề có chút phí sức nào.
Trên mặt Cát Cửu mang theo lo lắng, nàng ta tới gần một chút, nói khế với Côn Ngải: "Tộc trưởng, cứ thế dẫn bọn hắn về bộ tộc, không sợ à?" Đối với ba người Lữ Thiếu Khanh, trong lòng người bộ tộc Định Ất có rất nhiều nghỉ vấn.
Cảm thấy bọn hắn không rõ lai lịch, tùy tiện đưa về bộ tộc sợ rằng sẽ xảy ra những biến cố khác.
Lãng Phong cũng vậy, hắn ta thấp giọng nói: "Ba người không rõ lai lịch, mang về, lỡ như định làm chuyện gì sẽ †ạo ra tổn thương rất lớn cho bộ tộc."
Côn Ngải lòng tin tràn đầy: "Yên tâm đi, có ta đây. Hơn nữa, không phải còn có Tế tư đại nhân sao?"
Nhắc đến Tế tư đại nhân, Cát Cửu và Lãng Phong mừng rỡ, vẻ lo lắng trên mặt được quét sạch sành sanh.
Dường như Tế tư đại nhân trong miệng bọn hắn vô cùng cường đại, khiến bọn hẳn vô cùng tự tin.
Đi rồi đi, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên lại gần: "Côn tộc trưởng, đánh nhau với các ngươi là ai vậy? Không cẩn thận ra tay nặng, người kia không sao chứ? Ta vẫn muốn nói lời xin lỗi với hắn, không ngờ bọn hắn lại đi nhanh như vậy."
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh tràn đầy ngại ngùng.
Trong lúc nhất thời Côn Ngải không biết nên nói gì.
Một lát sau, ông ta mới ho khan cười một tiếng: "Trương công tử không cần lo lắng, bọn hắn là bộ tộc Khê Bích, gặp được công tử ngươi, cũng coi như bọn hắn không may."
"Ôi chao!" Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, gãi đầu một cái, vô cùng ngại ngùng: "Không nói xin lỗi, trong lòng băn khoăn quá. Lúc trước đáng lý nên phân tán sức lực, đồng loạt ra tay với hai người các ngươi, như vậy sẽ không gây ra kết quả như thế này."
Côn Ngải giật nảy mình, ngươi còn muốn ra tay với ta?
Côn Ngải đắn đo, khó định được thực lực Lữ Thiếu Khanh, trên mặt chỉ có thể lộ ra nụ cười không tự nhiên.
Chờ trở về bộ tộc nhờ Tế tư đại nhân xem thử rốt cuộc bọn hắn có năng lực như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hỏi Côn Ngải: "Côn tộc trưởng, đây là đâu?"
Với chuyện này thì Côn Ngải không mấy hoài nghi, ông ta nói: "Nơi này tên là..."
Cứ như vậy, trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh như một đứa trẻ hiếu kỳ, đông hỏi một chút, tây hỏi một chút, cũng biết được không ít chuyện.
Rất nhanh bọn hắn đã đi tới bộ tộc Định Ất.
Bộ tộc Định Ất tọa lạc dưới chân một ngọn núi, quy mô không tính lớn, nhân số cũng chỉ bốn năm trăm người, chỉ có thể xem như một bộ tộc nhỏ.
Như ở một nơi hiếm thấy màu xanh này, có núi có nước so với chung quanh hoang vu thì nơi này cũng được xem là một ốc đảo.
Phạm vi ốc đảo không phải lớn, phương viên tâm bảy tám dặm, nghe nói bên bộ tộc Khê Bích cũng không kém nơi này bao nhiêu.
Theo tình báo Lữ Thiếu Khanh tìm hiểu được, còn có ốc đảo lớn hơn nữa, tuy nhiên những ốc đảo đó bị những bộ tộc lớn hơn chiếm cứ.
Thực lực bọn hắn mạnh hơn, cao thủ nhiều hơn.
Nơi này cũng không phải cả năm không có mặt trời, cách mỗi hai tháng sẽ có mặt trời một lần, thời gian kéo dài từ mấy ngày đến một hai tháng không chừng.
Tuy nhiên nghe nói sau khi có ánh sáng mặt trời, gần như tất cả mọi người đều sẽ bị bệnh.
Cho nên, những người bọn hắn rất không thích ánh mắt.
Sau khi trở về bộ tộc, Côn Ngải không lập tức thu xếp cho Lữ Thiếu Khanh bọn họ mà cười nói với ba người Lữ Thiếu Khanh: "Ba vị, chúng ta phải đi bái kiến Tế tư đại nhân, ba vị đồng ý đi cùng chứ?"
Vẻ mặt Côn Ngải bình tĩnh nhưng suy nghĩ thật sự thì chỉ có ông ta mới biết.
Với chuyện này Lữ Thiếu Khanh cầu còn không được, hắn vui vẻ đồng ý: "Hay quá, đúng lúc ta cũng muốn chiêm ngưỡng tôn dung Tế tư đại nhân một phen."
Dưới ánh mắt hiếu kì của đông đảo tộc nhân bộ tộc Định Ất, ba người Lữ Thiếu Khanh đi theo sau bộ tộc Định Ất.
Côn Ngải mang theo tất cả tộc nhân bao gồm cả trẻ con đứng ngay ngắn thẳng hàng, vô cùng nghiêm túc, không hề phát ra chút âm thanh nào.
Trước mặt bọn hắn có một sơn động, tuy nhiên sơn động bị sương mù màu đen bao phủ, không cách nào nhìn thấy bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận