Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 855 - Nhất định Kiếm gia có rất nhiều linh thạch



Chương 855: Nhất định Kiếm gia có rất nhiều linh thạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm Lan cũng ngẩn người. Hỏi cái này để làm gì?Trong mắt ngươi, đệ đệ ta còn không đáng quan tâm bằng linh thạch sao?Nhưng có Kế Ngôn thanh cao phía trước, bộ dáng này của Lữ Thiếu Khanh thật sự khiến cho Kiếm Lan xem thường.Nàng ta khinh thường cười một tiếng, khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh tham tiền. “Thấp kém. Chỉ là linh thạch thôi, Kiếm gia muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”Quả nhiên là Kiếm gia của Thánh địa.Lữ Thiếu Khanh ghen tị vạn phần, chỉ hận không thể đến Kiếm gia đánh cướp.Đáng tiếc. Chuyện này chỉ có thể nghĩ thôi.Cướp của Kiếm gia tại Thánh địa, không khác gì khêu đèn trong nhà cầu.Nghĩ tới đây, Lữ Thiếu Khanh rất ưu thương mà thở dài.Kiếm Lan cũng lười nói chuyện với loại người như Lữ Thiêu Khanh. Nàng ta xem thường loại người này.Chỉ tiếc là, vị công tử áo trắng kia vẫn không nói gì, nếu không nàng ta cũng còn có chút hào hứng.Nàng ta chưa quên mục đích tới nơi này, đã gặp được Đàm Linh đương nhiên phải gây sự với nàng ta.“Ha ha, Đàm Linh, ngươi tìm được người này từ đâu thế? Vừa gầy vừa yếu, gió thổi là bay.”“Hay là ngươi động lòng xuân rồi?”Đàm Linh nhíu mày, cực kỳ ghét Kiếm Lan. Nữ nhân này không biết giới hạn là gì.Đáng chét muốn chết.Không phải chỉ có một đệ đệ tốt thôi sao?Phách lối cái gì?Nhưng đã quen rồi, nên Đàm Linh chỉ thản nhiên nói: “Cũng hơn ngươi, sắp năm mươi rồi cũng chẳng có ai thèm.”“Cả ngày ăn mặc tô vẽ như yêu quái mà không biết xấu hổ.”Tuổi của nữ nhân là bí mật lớn nhất, cũng là cấm kỵ.Đàm Linh nói toạc tuổi của Kiếm Lan ra khiến cho nàng ta nổi giận muốn nổ tung.Lữ Thiếu Khanh bên cạnh còn cố ý nói: “A, năm mươi tuổi rồi sao? Ta còn tưởng mới mười lăm tuổi cơ đấy.”Lời này, đến Kiếm Lan cũng nghe ra là trào phúng.Kiếm Lan giận dữ, khi vừa định mở miệng ra mắng, nam nhân bên cạnh nàng ta đã lên tiếng trước:“Gia hỏa vô lễ. Dám vô lễ với Kiếm Lan cô nương?”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, ngoáy ngoáy tai, cuối cùng gảy một cái ngay trước mặt y.Khiến cho Kiếm Lan và nam nhân kia tức gần chết.Đâu ra gia hỏa không lễ phép thế này?Kiếm Lan lại lần nữa chĩa đầu mâu sang Đàm Linh, cười lạnh: “Ngươi kiếm tên mặt trắng này từ đâu tưới thế? Thổ dân dã nhân còn có lễ phép hơn hắn.”“Coi hai người kia làm khách quý, không sợ Nhuế trưởng lão mất mặt à?”Lữ Thiếu Khanh không vui, hét lên: “Này này này, ăn bậy thì được chứ không thể nói bậy đâu nhé.”Hắn chỉ vào Đàm Linh, nói: “Nàng ta thế này không phải gu ta thích, chớ có nói lung tung phá hoại danh dự của ta.”Đàm Linh cũng tức chết. Cái tên hỗn đản này, ngươi ở phe nào?Còn nữa, cái loại gầy yếu như ngươi cũng không phải gu của ta.Kiếm Lan nghe vậy thì cười lên ha hả. Gia hỏa này khá thú vị đấy.Thậm chí nàng ta còn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh vừa mắt hơn vài phần.Nàng ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Quan hệ giữa ngươi và Đàm Linh là thế nào?”“Bằng hữu.” Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Đàm Linh, tỏ vẻ như thân thiết lắm:“Ta thích nhất là kết giao bằng hữu. Lần này gặp được tiểu Kiếm Lan, cô nương, chúng ta xem như có duyên.”Kiếm Lan nghe vậy hứng thú hỏi: “Bằng hữu? Ta chẳng mấy khi nghe thấy nàng ta có bằng hữu.”“Các ngươi là đồ nhà quê từ trong hốc núi nào bò ra vậy?”Nghe cách nói chuyện không tôn trọng Lữ Thiếu Khanh tí nào, có thể nghe thấy được ngạo khí trong đó.Lữ Thiếu Khanh chẳng những không tức giận mà còn cực kỳ đồng ý với lời này của Kiếm Lan: “Đúng vậy, chúng ta là người nhà que, vừa mới tới Thánh địa, không có nơi nào để ở. Kiếm Lan cô nương, ngươi có thể tìm một chỗ ở cho chúng ta sao?”“Ngươi là cái thá gì?” Kiếm Lan hoàn toàn không khách khí, tỏ ra cực kỳ chán ghét.Nàng ta khinh bỉ Đàm Linh: “Đàm Linh, đây chính là bằng hữu của ngươi à? Thật không biết tốt xấu.”Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ buồn rầu: “Cái này thì phiền toái rồi, Đàm Linh không muốn.”Đàm Linh lập tức ngắt lời Lữ Thiếu Khanh: “Bớt nói nhảm ở đây đi, không phải chỉ tìm chỗ ở thôi sao? Ta có nói là không thu xếp sao?”Thật sự là ghê tởm. Lại dám ở đây nói những thứ này.Kiếm Lan và nàng ta không hợp nhau. Chuyện này mà truyền ra, nàng ta không thể ngẩng đầu lên được trong thế hệ trẻ tuổi ở Thánh địa.“Vậy chúng ta đi. Đi đường lâu như vậy rồi mệt quá. Mau tới nhà ngươi nghỉ ngơi đi thôi.” Lữ Thiếu Khanh lập tức bám lấy câu kia, cười tủm tỉm nói với Đàm Linh. “Nếu không nhất định nàng ta sẽ nói ngươi hẹp hòi.”Nhìn ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh hiểu.Gia hỏa này cố ý.Lợi dụng mâu thuẫn giữa mình và Kiếm Lan, ép mình không thể không giữ bọn họ lại.Mình đã bị gài bẫy. Thật đáng ghét!Trong lòng Đàm Linh cực kỳ khó chịu, nhưng không thể dứt được Lữ Thiếu Khanh ra.Nàng ta không muốn cho Kiếm Lan có cơ hội chê cười, bôi đen mình.“Chậm đã.” Nam nhân bên cạnh Kiếm Lan hét lớn: “Định cứ thế mà đi à?”“Nghĩ quá đơn giản rồi đấy!”Nam nhân đi theo bên cạnh Kiếm Lan tràn đầy dữ tợn như hung thần ác sát, đôi con mắt như chuông đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Kiếm Lan cũng ha ha cười lạnh: “Mới gặp đã muốn đi sao?”“Sợ ta đến vậy kia à?”Đàm Linh khó chịu. Ta vừa mới về, còn chưa về nhà nữa, ngươi đã muốn tìm tới ta gây phiền phức à?“Kiếm Lan, ngươi muốn làm gì?”“Mấy tháng không gặp ngươi, ta rất nhớ.” KIếm Lan chỉ chỉ nam nhân bên canh, nói: “Nhân tiện, giới thiệu một người bạn mới cho ngươi làm quen một chút.”Sau đó, nàng ta giới thiệu thân phận của nam nhân bên cạnh: “Vị này là Nhung Lâu thuộc Nhung tộc đến từ phương bắc, thực lực không khác ngươi là mấy.”“Thế nào? So tay một chút đi?”Nhưng Lâu cũng ngẩng đầu lên, tràn đầy tự phụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận