Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2161: Chương 2161

Chương 2161: Chương 2161Chương 2161: Chương 2161
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhìn dáng vẻ mau khen ta đi của Lữ Thiếu Khanh, đám người bỗng cảm thấy cạn lời. Tiểu tử này, thật sự khiến người ta cạn lời.
Gia Cát Huân cũng không tin: “Hừ, ngươi cũng nói Bắc Mạc bị ngăn cách, làm sao ngươi tới được?”
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức lộ ra vẻ phiền muộn, hắn răng: “Ngươi đi hỏi cái đồ chó hoang khốn kiếp Mộc Vĩnh kia đi.”
Tiêu Y cũng hừ một tiếng: “Đầu do Mộc Vĩnh, làm hại chúng ta đi Bắc Mạc, suýt chút bị Tế Thần giết chết.” Thiều Thừa cũng thở phì phò nói: “Đúng là hắn đáng chết.” Dám khi dễ đồ đệ của ta, tốt nhất đừng để ta có cơ hội nếu không sẽ giết chết ngươi. “Chuyện khác không cần phải nói nữa, đại ca...” Giản Bắc nhìn lên quái vật không ngừng xuất hiện trên bầu trời: “Làm sao bây giờ?”
Mặc dù quái vật xuất hiện thời gian không dài, nhưng thông qua quan sát Giản Bắc đã biết được sự đáng sợ của những quái vật này. Tốc độ nhanh, lân giáp kiên cố, đáng sợ nhất là bọn chúng dường như không có lý trí, không cảm nhận được đau đớn, trừ phi triệt để đánh chết nó nếu không bọn chúng sẽ một mực tiến công, cho đến khi đối thủ hoặc là mình tử vong.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tu sĩ nhân tộc đã thương vong thảm trọng. Rất nhiều người kêu thảm ngã xuống, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng hao tổn rất lớn.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Yếu nhớt, các ngươi không ngăn cản được không chỉ riêng Nhữ thành xong đời mà cả Trung Châu cũng sẽ xong đời.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Giản Bắc: “Cố gắng, cố lên, bảo người Trung Châu các ngươi đi chịu trách nhiệm và gánh vác, ngăn cản bọn chúng đi.” Giản Bắc liếc mắt: “Ngươi không có ý định xuất thủ?” Lữ Thiếu Khanh lý trực khí tráng kêu: “Ta là người Tề Châu, đồ nhà quê nông thôn sao dám nhúng tay vào chuyện Trung Châu các ngươi.” Quản Đại Ngưu cắt một tiếng: “Định dọa người à, Trung Châu chúng ta đất rộng của nhiều, cao thủ nhiều như mây, còn không làm gì được những quái vật này sao?” “Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên với Quản Đại Ngưu: “Ngươi nói đúng, Trung Châu cần nhờ người ngoài hỗ trợ, nói ra sẽ cười chết người đấy.”
Quái vật đột nhiên xuất hiện, Giản Bắc bọn hắn cũng không có lòng lưu lại đầy nữa, lập tức cáo từ rời đi.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn Tuyên Vân Tâm: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Tuyên Vân Tâm thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta cũng là đồ nhà quê nông thôn, ta đi đầu?”
Điểm Tinh phái bị diệt, Tuyên Vân Tâm đã thành kẻ không nhà.
Trước kia còn có thể ở trong học viện, giờ ma tộc xâm lấn, phần lớn học sinh học viện đã rời đi.
Một mình nàng ở lại đó cũng ngại, chẳng bằng ở nơi này. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tuyên Vân Tâm không thể không thừa nhận trong lòng, có đôi lúc ở bên cạnh Lữ Thiếu Khanh sẽ khiến nàng ta cảm thấy an lòng và vững tâm.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tuyên Vần Tâm không thể không
Tuyên Vân Tâm nhìn thoáng qua Gia Cát Huần bên cạnh, trong lòng âm thầm khó chịu. Tên đăng đồ tử, lần nào cũng có nữ nhân khác nhau bên cạnh, dâm tặc đáng chết.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra với Tuyên Vân Tâm: “Muốn ở đây? Lấy linh thạch ra.”
Tuyên Vân Tâm cho hắn một cái liếc mắt, phong tình vạn chủng: “Linh thạch không có, mạng thì có một cái.”
Mắt Tiêu Y sáng lên, thế này nghĩa là, chủ động dâng tới cửa sao?
Chậc chậc, số Nhị sư huynh đào hoa thật.
Tiêu Y không nói hai lời, bổ nhào qua, ôm tay Tuyên Vân Tâm, làm sư muội phản nghịch: “Không sao, không sao, nơi này lớn lắm, cứ ở thoải mái, không cần linh thạch.”
Đầu là người một nhà, còn đòi linh thạch cái gì? Linh thạch cứ tích lũy cho ta, đợi khi vào cửa thì cho ta một hồng bao thật lớn.
Lữ Thiếu Khanh mắng: “Thứ bại gia.”
Sau đó nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, đến lúc đó nấu cho nàng ta thêm vài bữa, để nàng ta nếm thử chút tay nghề của người.”
Sắc mặt hồng nhuận Tuyên Vân Tâm vất vả lắm mới khôi phục lại được trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch.
Ngay cả Gia Cát Huân và Chiêm Quý ở bên cạnh cũng sắc mặt trắng bệch. Bọn hắn tình nguyện đi đối mặt đối thủ cường đại hơn, cũng không muốn đi ăn đồ ăn Thiều Thừa làm ra.
Sắc mặt Thiều Thừa cũng hơi trắng đi, suýt chút nữa khiến người ta toàn diệt, ông cũng rất xấu hổ.
“Khốn kiếp!”
Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người đang xấu hổ gì vậy?”
“Tay nghề của người đã rất khá, không thấy Hạ Ngữ sư tỷ ăn cũng khen rất ngon sao?” “Đến lúc đó gặp được sư nương, người không định bộc lộ tài năng à?”
“Nhân thời gian này lo luyện tập tài nấu nướng của mình, đến lúc đó tạo cho sư nương một niềm vui bất ngờ đi.” Những lời này nói đến mức Thiều Thừa động lòng không thôi, nhưng ngâm lại, ông cảm thấy vẫn nên thôi đi.
Đồ đệ mình không nể mặt mũi, một miếng không ăn, người ngoài ăn thì suýt nữa bỏ mình.
Nhưng Tuyên Vần Tầm lại đột nhiên mở miệng: “Tiền bối, ta muốn nếm lại thử tay nghề của người.”
Lời này vừa nói ra, đám người nhao nhao ghé mắt.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng không kìm được hoài nghi Tuyên Vân Tâm có phải đã điên rồi không?
Nữ nhân được cho là thông minh nhất Điểm Tinh phái này có phải đã bị ngốc rồi không?
Tay nghề sư phụ ta ngươi dám chủ động nếm thử? Dũng sĩ!
Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, người xem, có người chủ động nếm thử tay nghề của người, người còn do dự cái gì?”
“Sử dụng tất cả vốn liếng của người đầu độc cho ta, không đúng, cho nàng ăn bể bụng cho ta.”
“Khốn kiếp.” Thiều Thừa muốn đánh người, trù nghệ cái gì đó đầu là thứ yếu, cái ông lo lắng thật sự chính là chuyện trước mắt.
Ông chỉ lên trên trời hỏi: “Ngươi định như thế nào?” Thiều Thừa biết bản lĩnh đồ đệ của mình, thậm chí có thể nói, cũng chỉ có đồ đệ của ông có thể đóng khe hở.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua trên trời, mặc dù lúc mới đầu bị đánh trở tay không kịp nhưng thế lực lớn nhỏ của Nhữ thành này đã bắt đầu kịp phản ứng, bọn hắn tổ chức, bắt đầu ngăn cản bọn quái vật tấn công.
Tu sĩ nhân tộc lập phòng tuyến phía trước khe hở, chiến đấu của hai bên bắt đầu trở nên cháy bỏng giằng co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận