Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1932

Chương 1932Chương 1932
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Không thích hợp!
Lữ Thiếu Khanh nói thầm trong lòng.
Hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm hai người: “Hai người các ngươi không có ý định đánh chết hắn?”
Sắc mặt hai người càng thêm thẹn thùng.
Tiểu Hồng ở bên cạnh hô hào: “Ta không phải cố ý, ta đầu thầ.”
Thề mới khiến cho hai người tin tưởng. Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đánh không chết cũng được, thiến đi.” “Loại chim ngốc này giữ lại cũng là tai họa, thiến hắn, như vậy có thể bảo vệ được sự trong sạch của các ngươi.” “Ta làm người chính trực, ta tuyệt đối không tha thứ loại hành vi lưu manh này xảy ra.” Tiểu Hồng kẹp chặt hai chân, lui lại hai bước, kêu lên: “Lão đại, không nên như vậy, ta cũng không phải cố ý.” “Ngươi làm chim lưu manh, không giết ngươi cũng phải thiến ngươi, nếu không sao giữ được danh dự của ta?” “Ngươi bảo hai vị cô nương đối mặt với thế nhân thế nào đầy?”
“Trừ phi các nàng bày tỏ tha thứ cho ngươi.”
“Không, không sao đầu.” Bỗng nhiên, giọng nói khiếp đảm e sợ vang lên: “Cái này, cái này không liên quan gì đến hắn, hắn không cố ý.” Doanh Thất Thất lạnh mặt nói: “Việc này chúng ta sẽ đi tìm Mặc Trường Dạ tính sổ, không liên quan gì đến hắn.” Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người, bông nhiên cười lên: zờ„„
Một tiếng ờ thật dài, ngữ khí bừng tỉnh đại ngộ, biểu cảm cười cười khiến Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên lại một lần cúi đầu xuống, hận không tìm được cái lỗ để chui vào. Đôi mắt của Tiêu Y trừng lớn. Nàng võ một tay lên người tiểu Hồng: “Được đấy, tiểu Hồng.”
Tiểu Hồng lại nghi ngờ: “Cái gì?”
Tiêu Y cười đến càng thêm vui vẻ.
Cho dù là người hay thú, khi đối mặt với việc của mình, kiểu gì cũng sẽ phản ứng chậm một bước, hậu tri hậu giác.
“Cố gắng lên!"
Tiêu Y vui mừng, một lần nữa dùng sức võ võ tiểu Hồng: “Cố lên.”
Thiều Thừa cười haha, chuyện của tiểu bối để tiểu bối đi giải quyết đi, một hay hai người để bọn chúng tự quyết định.
Thiều Thừa bên này cười haha, bông nhiên phát giác ra ánh mắt nhị đồ đệ không hảo ý nhìn chằm chằm mình. “Làm gì?” Thiều Thừa ngoài mạnh trong yếu, quát: “Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, tiếp tục dùng ánh mắt đánh giá ông từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm khiến Thiều Thừa trong lòng hoảng sợ. Đứa nhỏ khốn kiếp này.
Ông giơ bàn tay lên, một lần nữa quát: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, ngươi còn như vậy, ta tát ngươi.” “Sư phụ, người tới đây lâu như vậy rồi không cảm thấy tịch mịch trống trải sao? Không có một mỗi tình vượt chủng tộc nào sao?”
Thiều Thừa tức chết, lúc này tiến lên hung hăng đạp tới một cước.
“Khốn kiếp, có ai nói sư phụ như ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nhảy dựng lên: “Không có thì không có, có cần nổi giận đến thế không?”
“Sư phụ, không phải người chột dạ đấy chứ?”
“Cút, nói hươu nói vượn nữa, ta đánh chết ngươi.”
Thiều Thừa ôm đầu, cơn đau đầu hơn hai mươi năm không gặp phải dường như lại bắt đầu.
“Được rồi!” Kế Ngôn đứng bên mở miệng: “Nói chính sự, bớt ở đây lăng phí thời gian.” “Là ai nói lãng phí thời gian đáng xấu hổ?”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Làm bầu không khí sôi nổi hơn một chút, biết không hả?”
Sau đó Thiều Thừa tiếp tục mở miệng, nói đến trải nghiệm trong những năm này.
Thiều Thừa theo Liễu Xích đến Yêu giới, tới Thận cốc này tu luyện, tiến bộ thật sự thần tốc.
Cộng thêm biến hóa của thiên địa, Thiều Thừa nhanh chóng tiến vào Hóa Thần kỳ, giờ cũng đã là Hóa Thần kỳ cảnh giới tầng tám
Nói đến đây, Thiều Thừa hơi có mấy phần đắc ý, hơn hai mươi năm thời gian tương đương đột phá một đại cảnh giới.
Nếu là trước kia, chưa tới vài trăm năm thì không thể làm được.
Thiều Thừa đắc ý mở miệng hỏi thăm thực lực các đồ đệ: “Thực lực của các con như thế nào?”
Lâu như vậy không ở bên cạnh bọn họ chỉ điểm, cũng không biết thực lực bọn họ như thế nào, hẳn là cũng đạt tới Hóa Thần kỳ, nếu không tiểu tử khốn kiếp kia sao có thể tránh khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta được.
Thân là sư phụ không thua kém quá nhiều cũng không tính là mất mặt, ôi, làm sư phụ của bọn họ cũng áp lực quá.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Không tệ, không tệ, sư phụ lợi hại, sư phụ uy vũ.”
Chỉ không đề cập tới thực lực của mình.
Kế Ngôn vốn muốn nói vài câu với sư phụ, nhưng ngẫm lại mình đạt được hai lần kỳ ngộ, hắn ta cũng ngậm miệng lại.
Chỉ có Tiêu Y cười hắc hắc, vạch hết nội tình của hai vị sư huynh mình ra: “Sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đã là Luyện Hư trung kỳ. Con ấy à, hơi kém một chút, mới là Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng bảy.”
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên bên cạnh khiếp sợ không thôi.
Các nàng nghe tiểu Hồng nói về sự tích của Lữ Thiếu Khanh, nhưng khi tiểu Hồng rời đi Lữ Thiếu Khanh mới chỉ Nguyên Anh kỳ.
Thời gian ngắn như vậy đã thành Luyện Hư kỳ rồi? “Phụt!”
Thiều Thừa đột nhiên tức đến muốn phun máu.
Đùa giỡn hay sao?
Mình đang nằm mơ đấy chứ? Ông há to mồm, khó có thể tin nhìn hai vị đồ đệ của mình.
Mình nhớ không lầm, mình đến Yêu giới này mới hai mươi năm chứ đâu phải hai trăm năm?
Dùng câu nói của đồ đệ khốn kiếp kia, là ăn xuân dược à? Thiều Thừa bỗng nhiên cảm nhận được một cô cảm giác thất bại nồng đậm.
Mình ngàn dặm xa xôi chạy tới Yêu giới, không tiếc mạo hiểm tiến vào Thận cốc lịch luyện, là vì cái gì?
Không phải là vì cố gắng hết sức nâng cao thực lực của mình, đề phòng mình kém xa hai đồ đệ thiên tài sao?
Mình tiến vào Hóa Thần kỳ, vốn cho rằng đã không tâm thường, không thể nào ngờ được rằng, hai đồ đệ thế mà đã là Luyện Hư kỳ.
Ngay cả đồ đệ nhỏ nhất cũng sắp đuổi kịp ông rồi.
Thế giới này, chẳng lẽ đã không còn dung lão nhần gia nữa rồi sao?
“Sư phụ, biểu cảm này của người là gì vậy?” Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: “Chúng ta tiến vào Luyện Hư kỳ, người không vui sao?”
Thiều Thừa gật đầu, mặt mũi tràn đầy thốn thức: “Vui chứ, ta đương nhiên vui rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận