Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1960

Chương 1960Chương 1960
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Hung Trừ âm thầm cắn răng, muốn hung hăng thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.
Liễu Xích cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ này của lão tổ tông, ông ta nhắc nhở: “Tiần bối, còn có một việc phải làm.”
Bị ép học kỹ năng tổ truyền của Thiên Ngự Phong.
Bạch Thước được nhắc nhở, cũng kịp phản ứng, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, không biết ngươi có thể đóng khe hở bên dưới kia không.” “Không sai, ta sẽ không để ý đến hiểu lầm của tiền bối đâu.”
Lữ Thiếu Khanh bên này tựa như vẫn chưa bước ra khỏi sự ấm ức.
Bạch Thước muốn chết. Thiều Thừa nhịn không được, đẩy Lữ Thiếu Khanh một cái: “Tranh thủ thời gian làm chính sự.”
Sau đó thấp giọng truyền âm: “Khốn kiếp, diễn nữa thì quá đáng rồi đấy.”
Thiều Thừa hiểu rất rõ đồ đệ của mình.
Dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh chỉ gạt được người khác, không gạt được ông. Chắc chắn tiểu tử này đã làm việc trái với lương tâm, bằng không thì cũng sẽ không chỉ ở nơi này gào khan, đã sớm há miệng đòi chỗ tốt lớn hơn rồi.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thở dài, dáng vẻ bi thương khiến Bạch Thước càng thêm áy náy.
Bạch Thước chỉ hận mình không có một trăm triệu viên linh thạch, nếu không nàng ta nhất định sẽ đưa hết cho Lữ Thiếu Khanh, dùng cái này để bù đắp áy náy trong lòng. “Tiền bối, dẫn đường đi.” Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng xong, nói với Bạch Thước.
Bạch Thước một lần nữa điều khiển Trấn Yêu tháp, nàng ta vung tay lên, đám người không cần đi đường, giống như thuấn di, trong nháy mắt đã tới dưới đáy.
Ở dưới đáy này có một vết nứt to bắc ngang, giống như một vết thương thật lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Bên mép của khe hở cũng có tia chớp màu đen quanh quấn, tựa như nhuyễn trùng màu đen khiến người ta nhìn thấy mà buồn nôn.
Trong khe sở sương mù màu đen tràn ngập, không ngừng hiện lên.
Tuy nhiên nơi này đã bị Bạch Thước chặn lại, vô số sương mù màu đen đang lăn lộn trong khe, như quái vật bị giam trong lòng giam, muốn liêu mạng đột phá ra ngoài. Mặc dù sương mù màu đen không vọt ra được, nhưng đã đang chậm rãi ăn mòn chung quanh.
Lúc mọi người đi tới đã thấy chung quanh bị ăn mòn một phần. Hắc Thước biến mất nhưng sương mù màu đen vần định ngóc đầu trở lại.
Tiêu Y tò mò nhìn chung quanh: “Quái vật đâu?” Chung quanh đầu là không gian màu trắng bình thường, không thấy có quái vật tồn tại.
Bạch Thước vẻ mặt nghiêm túc nhìn khe hở, cắn răng nói: “Sau khi Hắc Thước bị đánh bại, tất cả quái vật đầu lui về.” Quái vật rút đi không sao, dù sao quái vật cường đại cũng không có mấy con. Nhưng hàm nghĩa đại diện phía sau khiến Bạch Thước vô cùng lo lắng.
Quái vật cấp thấp không có ý thức tự chủ, hết thảy đầu nghe theo mệnh lệnh làm việc.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Nói rõ Xương Thần đã thức tỉnh, đang thao túng hết thảy, kiếm chỉ Trấn Yêu Tháp. Thậm chí có khả năng là, phong ấn đã buông lỏng. Nàng ta không thể trấn áp Xương Thần thêm bao lâu nữa. Bạch Thước lo lắng, lo lắng không thôi.
Tương lai, vận mệnh Yêu giới như thế nào?
Yêu tộc sẽ vì chuyện này mà diệt vong sao?
Nàng ta hít sâu một hơi, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Có cách nào đóng khe hở lại không?”
Lữ Thiếu Khanh cau mày nhìn khe hở, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Bà nội nó, quả nhiên là con quái vật Hợp Thể kỳ kia. Xui chết đi được.
Lữ Thiếu Khanh nói với Bạch Thước: “Để ta qua đó, các người rời khỏi nơi này đi.” Chuyện tới nước này hắn cũng chỉ có thể đi đóng khe hở lại.
Nhưng nếu như đóng khe hở, hắn không muốn để mấy người Yêu giới này nhìn thấy. Hung Trừ không vui: “Vì sao?” Đánh bại Hắc Thước như thế nào, chúng ta không nhìn thấy.
Hiện tại ngươi lại muốn đuổi chúng ta đi, không muốn cho chúng ta xem ngươi đóng khe hở như thế nào.
Ngươi muốn làm gì?
Không phải định đầu hàng Xương Thần đấy chứ?
Hung Trừ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
“Chúng ta muốn ở chỗ này nhìn xem, nói không chừng còn có thể giúp một tay.” “Không đi đúng không?” Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Tiền bối, đưa chúng ta ra ngoài đi.” “Để con gấu chó này tự đi đóng đi.”
Bạch Thước bất đắc dĩ cười cười, nói: “Tất cả mọi người rời đi đi.”
Lữ Thiếu Khanh đã nói có thể đóng khe hở, nàng ta cầu còn không được, saoo còn ở lại nơi này để đắc tội Lữ Thiếu Khanh.
Bạch Thước mang theo đám người rời đi, Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt khe hở, sau lưng là bức tường ánh sáng lấp kín.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu. Phía trên cũng là bức tường ánh sáng trong suốt màu trắng.
Nơi này như cái lồng trong suốt bao lại vậy.
Sương mù màu đen không ngừng lăn lộn đen ở chỗ này, như hung thú bị nhốt.
Lữ Thiếu Khanh sau khi đi vào, sương mù màu đen cấp tốc vọt tới, khí tức quỷ dị âm lãnh bộc phát, như vô số con rắn độc xoay quanh mà đến, tư thế muốn thôn phệ hắn. Lữ Thiếu Khanh không để ý đến sương mù màu đen, hắn chỉ cần nhẹ nhàng thả linh lực ra ngoài.
Sương mù màu đen lập tức trở nên ôn hòa, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm dạo bước ở trong.
Nhìn sương mù màu đen như phảng phất chung quanh, Lữ Thiếu Khanh rất là ưu thương thở dài: “Em gái nó, cốt truyện của ta, thật sự không cứu nỗi nữa sao?”
Sau khi thương cảm vài câu, Lữ Thiếu Khanh đi tới bên cạnh khe hở.
Khe hở là trên mặt đất, đứng tại biên giới trông qua, sâu không thấy đáy, giống một cái vực sâu không đáy, tản mát ra khí tức âm lãnh. Ngóng nhìn xuống dưới, như có tồn tại đáng sợ đang ẩn nấp ở điểm cuối cùng kia.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, ánh mắt khinh miệt.
Hắn với bọn quái vật coi như có quen biết đã lâu.
Chỉ cần không phải loại cấp bậc Tế thần, hắn tuyệt đối không lo lắng.
Cùng cảnh giới, thậm chí cao mấy cảnh giới hắn cũng không sợ.
“Tuy nhiên Xương Thần bây giờ có vẻ cùng cấp bậc với Tế thần, vẫn nên tranh thủ thời gian đóng cửa lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận