Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 871 - Thỉnh cầu của Thời Liêu



Chương 871: Thỉnh cầu của Thời LiêuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCó điều, sắc mặt Thời Liêu đỏ bừng, trong lòng rất xấu hổ.Kế Ngôn với hắn ta không quen biết, lần đầu gặp mặt đã như vậy, đây là hành vi vô cùng vô lễ.Nhưng, nhìn thấy Vô Khâu kiếm, cảm nhận được sự bất phàm của Vô Khâu kiếm, trực giác trong lòng nói cho hắn ta biết, Kế Ngôn rất mạnh.Gặp được loại cao thủ này, có thể học được nửa chiêu thức trên người hắn ta là có thể giúp Thời Liêu hưởng thụ cả đời rồi.Đặc biệt, giờ hắn ta đang ở cảnh giới Kết Đan kỳ, chỉ thiếu một cơ duyên là có thể đột phá, bước vào Nguyên Anh kỳ.Hắn ta cảm thấy, có lẽ, cơ duyên ngay ở chỗ này.Đối mặt cơ hội như vậy, cho dù là rất thất lễ, Thời Liêu cũng không muốn bỏ lỡ.Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Đàm Linh: “Ngươi dẫn hắn đến, là muốn hắn tới khiêu chiến sư huynh ta sao? Hắn là gì của ngươi? Sao ngươi phải đối xử với hắn như vậy...”Đàm Linh trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: “Không biết nói chuyện thì ngươi ngậm miệng đi, không ai nghĩ ngươi câm điếc đâu.”Nàng ta cũng không hiểu, Thời Liêu vì sao lại đột nhiên muốn luận bàn với Kế Ngôn.Tiểu lão đệ, đệ chưa từng nhìn thấy sự đáng sợ của hắn ta đâu.Hai hiệp, một kiếm đã có thể chém được ba Nguyên Anh kỳ.Ngươi ngay cả Nguyên Anh kỳ còn chưa phải, khiêu chiến hắn ta, một đầu ngón tay là có thể ép chết ngươi.Kế Ngôn đối mặt với lời khiêu chiến của Thời Liêu chỉ nhìn hắn ta một cái là đã thu hồi ánh mắt, không chút hứng thú: “Ngươi quá yếu.”Sắc mặt Thời Liêu càng đỏ bừng, trong lòng bừng lên một cơn tức giận.Tuổi của ta không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, thậm chí còn lớn hơn ngươi một chút.Ngươi có thực lực nhưng cũng chưa chắc mạnh hơn ta bao nhiêu.Mặc dù bình thường Thời Liêu trầm ổn hữu lễ, đáng tin cậy hơn tỷ tỷ của hắn ta nhiều, nhưng nói cho cùng hắn ta cũng chỉ là thanh niên, lại là đệ tử trưởng lão Thánh địa.Thân phận địa vị bày ở chỗ ấy.Bị Kế Ngôn vừa nói như vậy, trong lòng không phục.Hắn ta giơ trường kiếm lên, chỉ vào Kế Ngôn phía xa: “Đại nhân, đấu một trận đi. Ta không tin ta sẽ thua ngươi.”“Keng!”Vô Khâu kiếm trong tay Kế Ngôn đột nhiên keng một tiếng, rời khỏi tay Kế Ngôn, bay thẳng về phía Thời Liêu.Nó như một tia chớp màu trắng từ trên trời giáng xuống, vạch phá không khí, mang theo một cỗ kiếm ý kinh người bổ về phía Thời Liêu.Thời Liêu kinh hãi, hắn ta vội vàng xuất thủ.Trên người hắn ta cũng bộc phát ra một cỗ kiếm ý, một cái bóng mờ hiển hiện, sắp ngưng tụ trên trường kiếm.Nhưng...Vô Khâu kiếm quá nhanh, nhoáng một cái đã giết tới trước mặt Thời Liêu, hung hăng đâm về phía trường kiếm của Thời Liêu.“Xoẹt!” Một tiếng vang thanh thúy giống như âm thanh phát ra khi bọt biển bị đâm xuyên.Hư ảnh sắp ngưng tụ trên trường kiếm của Thời Liêu lay động một chút, tiêu tán giữa không trung giống một sợi khói xanh.Một cỗ kiếm ý sắc bén đang bộc phát trong cơ thể Thời Liêu.“Phụt!”Thời Liêu chấn kinh, trong mơ hồ, bên ngoài Vô Khâu kiếm xuất hiện một tiểu nhân, khoanh hai tay, đứng trên Vô Khâu kiếm lạnh lùng nhìn Thời Liêu.Thời Liêu tưởng rằng mình hoa mắt, hắn ta chớp mắt mấy cái, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì nữa.Vô Khâu kiếm một lần nữa trở về trong tay Kế Ngôn.“Đệ đệ!”Thời Cơ kinh hãi, vội vàng xông lại, phát giác ra đệ đệ đã bị thương.Thời Cơ hét lớn với Kế Ngôn: “Ta tới chiếu cố ngươi!”“Tỷ tỷ, đừng!” Thời Liêu kinh hãi, vội vàng kéo tỷ tỷ của mình lại: “Không nên vọng động.”“Đại nhân không có ác ý với ta.”Thái độ của Thời Liêu càng thêm cung kính, cung kính hành lễ với Kế Ngôn: “Mạo phạm đại nhân, mong rằng đại nhân thứ lỗi.”Một kiếm vừa rồi, hắn ta tâm phục khẩu phục.Thực lực của Kế Ngôn còn đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn ta.Kế Ngôn vẫn chưa cần tự mình xuất thủ, chỉ cần một thanh kiếm đã đánh cho hắn ta thổ huyết.Cũng may Kế Ngôn không có ý định ra tay độc ác, nếu không hắn ta đã phải nằm xuống ngay tại đây rồi.Hắn ta nhớ lại mấy lời ban này thì càng ngại đến mức đỏ bừng cả mặt, mất mặt quá rồi.Đàm Linh thấy Kế Ngôn không định tiếp tục ra tay, cơ thể căng cứng liền bình tĩnh lại, thở phào một hơi.Nếu như Kế Ngôn muốn giết Thời Liêu, nàng ta cũng không đủ tự tin có thể giữ được mạng cho Thời Liêu.Đến lúc đó sẽ càng phiền phức to.Thái độ Thời Liêu không tệ, rất lễ phép, Kế Ngôn gật đầu với hắn ta, hiếm hoi động viên một câu: “Thực lực không tệ, trở về cố gắng lên.”Thời Liêu được Kế Ngôn động viên thì càng thêm kích động.“Đại nhân, ta, ta có thể ở lại đây tu luyện một thời gian không? Ta cam đoan, tuyệt đối không quấy rầy đại nhân.”Ban nãy đã đích thân cảm nhận, kiếm ý của Kế Ngôn rất tinh thuần, còn tinh thuần và mạnh hơn của những người kia của Kiếm gia.Mặc dù hắn ta chưa từng đánh với nhau với Kiếm Nhất, chưa thực sự cảm nhận kiếm ý của Kiếm Nhất nhưng hắn ta có một loại cảm giác, Kiếm Nhất cũng không bằng Kế Ngôn.Nếu có thể đi theo tu luyện bên cạnh Kế Ngôn một thời gian thì cũng có thể thu hoạch rất nhiều.Đương nhiên Kế Ngôn rất muốn từ chối, hắn ta cũng không muốn có người cứ ngồi bên cạnh. Không phải ai cũng có tư cách ngồi bên cạnh hắn ta.Lữ Thiếu Khanh rất cạn lời, hắn hiếu kì hỏi Đàm Linh: “Tiểu tử này da mặt dày nhất Thánh địa à?”Đàm Linh trừng mắt liếc hắn một cái, có biết nói chuyện hay không vậy?Có điều dáng vẻ Thời Liêu bây giờ cũng là lần đầu tiên Đàm Linh nhìn thấy.Bình thường Thời Liêu khiêm cung lễ phép, trầm ổn có độ, là một nam nhân thành thục.Nhưng hôm nay, lại giống như biến thành một người khác.Yêu cầu vô lý thế này, chắc chắn bình thường hắn ta sẽ không đề cập đến.Thời Cơ cũng cảm thấy đệ đệ của mình rất mất mặt, nàng ta kéo đệ đệ của mình lại.Thời Cơ thở phì phò oán trách Thời Liêu: “Đệ đệ, đệ định làm gì? Mắc cỡ chết đi được.”Thật là, bình thường còn nói ta mất mặt, ngươi hôm nay càng mất mặt hơn.Sắc mặt Thời Liêu cũng đỏ bừng, trong lòng xấu hổ.Nhưng, hắn ta không hối hận, chỉ là kết quả không được như ước nguyện của hắn ta mà thôi.Hắn ta nói với Thời Cơ: “Tỷ tỷ, Kế Ngôn đại nhân là kiếm tu rất lợi hại, thực lực rất mạnh, rất mạnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận