Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1947

Chương 1947Chương 1947
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Doanh Thất Thất đầy bụng oán khí, cũng không đoái hoài tới quan hệ với Tiêu Y, chỉ vào nơi xa: “Ngươi nhìn đi, hắn.”
Kiếm ý kinh khủng truyền tới, lời Doanh Thất Thất muốn nói bị chặn ở cổ họng.
Bầu trời xa xăm xuất hiện vô số hỏa diễm giống như ngọn lửa diệt thế, tràn ngập bên lỗ hổng.
Vô số quái vật màu đen hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đầy trời, sương mù màu đen tiêu tán, nơi bị ăn mòn trở về hình dáng ban đầu. Ba con quái vật Luyện Hư kỳ thấy thế, phẫn nộ gầm rú, nhao nhao xuất thủ về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà, lúc này thực lực bọn chúng đại tổn, thực lực không còn lại một phần mười, không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì cho Lữ Thiếu Khanh.
Ngược lại Lữ Thiếu Khanh một kiếm quét ngang, ba con quái vật kêu thảm bay ngược, máu đen phun ra.
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý, quay đầu nói với chúng nhân: “Nhìn xem, không chịu nổi một kích!” Nhưng mà sau một khắc, một cỗ sức mạnh cường đại như thích khách giết ra trong bóng tối, bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Bạch Thước quát to một tiếng: “Cẩn thận, nàng tới.” “Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, thân hình đập mạnh xuống đất.
Một nữ tử giống Bạch Thước như đúc xuất hiện, tuy nhiên nàng ta thân mặc váy dài màu đen, ngay cả mạng che mặt cũng màu đen. Hai mắt nàng ta đỏ ngầu tản mát ra khí tức hung ác, như một con ác lang nhìn chòng chọc tất cả những người ở đầy.
Khí tức cường đại cuốn đến, trong lòng mọi người kinh hãi.
Khí tức Luyện Hư hậu kỳ. Cuối cùng, ánh mắt của nàng ta chậm rãi rơi trên người Bạch Thước.
Nàng ta cười tà mị một tiếng, tràn ngập cảm giác quỷ dị dụ hoặc. Nếu như nói Bạch Thước đại diện cho chính nghĩa, là ánh sáng thì nàng ta đại diện cho hắc ám, là sa đọa.
“Đây là người ngươi tìm tới để đối phó với ta?” Ảnh mắt Bạch Thước tràn ngập khinh miệt, nhìn cũng không nhìn Lữ Thiếu Khanh trên mặt đất lấy một cái.
Vẻ mặt Bạch Thước lạnh lùng: “Hôm nay ngươi nhất định phải chất.”
“Ta sẽ một lần nữa đoạt lại Trấn Yêu Tháp.”
“Ha ha.” Hắc Thước không kìm được cười ha hả, tựa như ma nữ, vô cùng đắc ý: “Thực lực ngươi bây giờ chỉ còn lại ba phần, ta đã có thể khống chế bảy phần của Trấn Yêu tháp, rốt cuộc ngươi lẫy cái gì để đấu với ta?”
“Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy nhân loại này?”
“Trước mặt Xương Thần, bọn hắn chẳng khác gì sâu kiến.” “Ngươi ngoan ngoãn chịu chất đi!”
Sau khi nói xong, ánh mắt Hắc Thước sắc bén, muốn xuất thủ với Bạch Thước.
Mà lúc này, Kế Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng ta, lạnh lùng nói: “Đối thủ của ngươi là ta.”
Hắc Thước nhìn thấy Kế Ngôn, thoáng sửng sốt, trong lòng có mấy phần kiêng kị. Kế Ngôn có thể tiêu diệt sương mù màu đen, điểm này khiến Xương Thần sau lưng nàng ta cảm thấy uy hiếp. Cho nên, lần này nàng ta không thể không xuất hiện. Nàng ta khinh miệt nhìn Kế Ngôn: “Tướng bên thua, cũng dám mạnh miệng?”
“Chỉ bằng mấy người các ngươi, vĩnh viên cũng đừng mong đánh bại ta.” Trường kiếm của Kế Ngôn đâm ra, một sợi kiếm quang như thiểm điện về phía Hắc Thước.
“Phụt phụt.”
Kiếm quang xeẹt qua, như ánh mặt trời mãnh liệt rơi xuống, Sương mù màu đen trên đường nhao nhao tiêu tán. Sắc mặt Hắc Thước nghiêm túc, vung tay lên, một cơn gió lốc màu đen ập tới, hung hăng va chạm mạnh với vòng kiếm quang.
“Âm” một tiếng, không gian chung quanh dường như vì thế mà run lên.
Kiếm ý vô hình và gió nhao nhao văng khắp nơi, cuối cùng tiêu tán.
Thần sắc Hắc Thước khẽ biến: “Ngươi không bị thương?” “BỊ thương chứ, ngươi cũng nhìn thấy huynh ấy thổ huyết mà, không bị thương sao mà được?”
Một giọng nói khác trả lời nàng ta.
Tiếp theo, quang mang lóa mắt, dưới chân Hắc Thước _ sáng lên kiếm quang, một cô kiếm ý khác như cuồng phong xoay vòng cuốn lên. Nó cuốn hết tất thảy, khuấy động vô số phong vân.
Hắc Thước kinh hãi.
Lực chú ý của nàng ta đặt hết lên người Kế Ngôn, không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh lại đánh lén ở dưới.
Đợi khi nàng ta kịp phản ứng thì kiếm ý đã xộc thẳng lên trời bao phủ nàng ta.
Kiếm ý bạo liệt huyễn hóa thành ánh lửa thôn phệ nàng ta.
Hỏa diễm đen trắng tựa như Hắc Bạch Vô Thường đòi mạng, rung động tất cả mọi người.
Bạch Thước cũng nhìn ngây người.
Cặp sư huynh đệ này vừa ra tay đã khiến Hắc Thước chịu thiệt rồi?
“Ê, ngẩn ra đó làm gì, đóng cửa đi.”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng với Bạch Thước, sau đó huy kiếm quét ngang, mục tiêu chuyển đổi, bay thẳng đến ba con quái vật Luyện Hư kỳ.
Thực lực Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng năm bộc phát toàn diện, uy lực bộc phát ra ép thẳng đến cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ.
Hắn cầm Mặc Quân kiếm trong tay uy phong lẫm liệt, tựa như thiên thần hạ phàm, ép lui ba con quái vật Luyện Hư kỳ.
Sau đó, một kiếm xet qua, rơi trên lỗ hổng, tựa như lạch trời, ngăn cách quái vật trong bóng đêm.
Lỗ hổng bên này lóe lên tia sáng, Bạch Thước lập tức đóng lổ hổng lại.
“Phù.” Lữ Thiếu Khanh thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Đóng cửa đánh chó, thành công!” Một màn này phát sinh quá nhanh, cho dù là Bạch Thước cũng trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại.
Cứ như vậy?
Hắc Thước liền bị dụ ra rồi? Nhưng, tất cả mọi người không phải người bình thường, rất nhanh đã hiểu tại sao.
Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, Liêu Xích, Hung Trừ bốn Luyện Hư kỳ đầu bị thương, đồng thời Trấn Yêu Tháp tiếp tục bị ăn mòn, thực lực Hắc Thước tăng mạnh. Bên này lên bên kia xuống rất khó không khiến Hắc Thước động lòng.
Tuy nhiên!
Hung Trừ vô cùng khó chịu: “Vì sao không nói cho hai người chúng ta, để hai người chúng ta cũng giả vờ bị thương?”
Liễu Xích cũng rất phiền muộn.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đầu giả vờ bị thương, duy chỉ có hai người bọn hắn là bị thương thật sự. Bây giờ chiến lực có thể phát huy không bằng một nửa bình thường.
Chẳng khác gì bị phế.
Tiêu Y cười khì khì nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Nhị sư huynh làm thế để diễn chân thật hơn, nếu không, rất khó khiến Hắc Thước mắc lừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận