Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 583 - Đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi người



Chương 583: Đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi ngườiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Cái gì?" Thiều Thừa nhảy dựng lên, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, xông tới đánh cho Lữ Thiếu Khanh hai phát.Lữ Thiêu Khanh đứng yên không nhúc nhích: "Sư phụ, người đánh con, con càng không nói đại sư huynh đang ở đâu, cho người lo chết luôn.""Vô liêm sỉ, càng ngày càng không biết lớn nhỏ." Thiều Thừa không giận, chỉ là ra vẻ đang giận dữ.Chỉ cần đồ đệ không sao, trong lòng ông cũng vui vẻ.Đồ đệ của mình cũng chính là con của mình, không gặp nguy hiểm chính là tin tức tốt nhất.Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh đã có mặt ở đây, Thiều Thừa càng hi vọng sớm rời khỏi chỗ này.Ông nói với Lữ Thiếu Khanh: "Chúng ta tìm cơ hội ra khỏi đây."Ở đây có Ma tộc, uy hiếp quá lớn đối đồ đệ.Lữ Thiếu Khanh không vui: "Sư phụ, con đã nói rồi, con tới đây là muốn đối phó với Ma tộc.""Vớ vẩn." Thiều Thừa giận dữ, còn tưởng Lữ Thiếu Khanh đang tò mò: "Con không tưởng tượng nổi sự mạnh mẽ của Ma tộc đâu."Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Người vẫn chưa biết đúng không? Con với sư huynh đã làm thịt mấy tên Ma tộc rồi.""Quân tiên phong của chúng là do con với sư huynh tiêu diệt.""Cái gì?"Thiều Thừa sững người, đồ đệ của mình mạnh tới vậy sao?Ung Y ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhưng mà ông ta không tin.Tên nhóc này, còn biết khoác lác?Ông ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ngây thơ, hắn nghĩ mình là ai chứ?"Mạnh Tiêu lại nói với Ung Y: "Sư phụ, hắn với sư huynh của hắn chính là người đã cứu Ngọc Đỉnh Phái tụi con.""Những gì hắn nói là thật."Trong lòng nàng ta thầm nhủ, bên cạnh còn có một Ma tộc đang đứng đây này."Gì cơ?"Ung Y cũng sững sờ, ông ta ở Nguyên Anh tầng thứ chín, nhưng lại cảm nhận được cuộc đời của mình vừa bị đánh cho một cú nặng nề.Cả đời này chưa từng cạn lời đến thế."Nhóc con, con nói thật đấy hả?""Đúng thế, hắn giỏi lắm." Mạnh Tiêu cười híp mắt, đáp lại, gương mặt bừng sáng: "Lão già Đoan Mộc Thiện kia bị hắn bổ cho một kiếm rồi."Nhìn gương mặt sáng rỡ của đồ đệ, trong lòng Ung Y giật thót, không thể nào.Ngọc Đỉnh Phái bị Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện lợi dụng, gần như trở thành đại địch của toàn bộ Đông Châu.May mắn có hai thiếu niên Nguyên Anh đứng ra, lật đổ âm mưu của Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện, mới giúp Ngọc Đỉnh Phái không đến nỗi trở thành kẻ thù chung của Đông Châu.Ung Y vô cùng cảm kích với hai thiếu niên Nguyên Anh đột nhiên xuất hiện kia.Vẫn luôn hi vọng có thể trực tiếp cảm ơn họ.Mà bây giờ người cứu Ngọc Đỉnh Phái đã xuất hiện, Ung Y lại chẳng có tâm tư đâu để cảm ơn.Ngược lại còn có suy nghĩ muốn giết người.Đành chịu thôi, ánh mắt đồ đệ của mình nhìn tên nhóc kia tỏa sáng lấp lánh, trên mặt hơi hơi ửng hồng, khuôn miệng khẽ cười.Ung Y không có đạo lữ, khi còn trẻ, ông ta chính là sát thủ lướt qua vạn bụi hoa nhưng trên người không dính một phiến lá.Ông ta nhìn biểu cảm trên mặt đồ đệ mà quen đến không thể quen hơn.Nhưng đây chính là đồ đệ của ông ta, đại sư tỷ của Ngọc Đỉnh Phái.Nếu như không có gì bất ngờ, tương lai sẽ nắm giữ Ngọc Đỉnh Phái, là chưởng môn tương lai của cả môn phái.Cho dù có đạo lữ thì cũng phải là đạo lữ đến ở rể, tuyệt đối không thể gả ra ngoài.Nếu như gả ra ngoài, Ngọc Đỉnh Phái coi là gì? Đồ cưới hả?Giờ đây Ung Y nhìn Lữ Thiếu Khanh kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.Ung Y cảm thấy, nếu như Lữ Thiếu Khanh trở thành chồng của đồ đệ mình rồi dùng thái độ hắn ta đối với sư phụ để đối xử với ông ta, vậy chắc chắn Ung Y sẽ bị tức chết.Vốn dĩ có thể sống đến mấy nghìn tuổi, chưa biết chừng bị chọc tức đến nỗi mấy trăm tuổi đã ngỏm rồi.Không ổn, ta tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này.Trong lòng Ung Y âm thầm nghiến răng.Rất muốn chém Lữ Thiếu Khanh.Tên nhóc khốn nạn, dám quyến rũ đồ đệ của ta, đáng chém.Để quan sát Lữ Thiếu Khanh một cách tốt nhất, Ung Y cố tình đi lại gần mấy bước.Trước khi chém người phải quan sát tìm cơ hội.Ung Y bước đến gần, lại nghe Lữ Thiếu Khanh nói: "Sư phụ, người yên tâm đi, con đến đây để đối phó với Ma tộc, tới khi xử lý xong Ma tộc, chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này."Khoác lác, trong lòng Ung Y lập tức khinh bỉ.Nói khoác mà không biết ngượng.Miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết khoác lác.Ngươi bảo xử lý Ma tộc là có thể xử lý được chắc? Nếu chỉ dựa vào cấp Nguyên Anh cỏn con mà có thể giải quyết được, Thiên Cung Môn việc gì phải làm ra hành động để bị người khác hỏi thăm tổ tông thế này?Đến khi ngươi gặp được Ma tộc, nhất là cái tên thị vệ trưởng gì đấy, ngươi cứ chờ đó mà khóc đi.Tên nhóc nhà ngươi thật sự tưởng rằng Ma tộc dễ bắt nạt hay sao? Gương mặt Thiều Thừa lộ vẻ buồn rầu, không tự tin như Lữ Thiếu Khanh, ông thở dài: "Trong Ma tộc có một kẻ rất lợi hại, đến cả Ung huynh cũng không đối thủ của lão ta.""Hôm nay nếu không nhờ Ung huynh kịp thời ra tay, ta đã sớm mất mạng trong tay lão ta rồi."Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y lập tức nói lời cảm ơn với Ung Y: "Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ."Ung Y khách sáo khoát tay, đáp: "Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi. Ta với Thiều huynh mới gặp mà như đã quen, Thiều huynh gặp nguy hiểm, ta không để bỏ mặc được."Lữ Thiếu Khanh ngay tức khắc trách móc Thiều Thừa: "Già đầu rồi, làm việc không thể cẩn thận chút được à?"Thiều Thừa xấu hổ, trong lòng căm tức, đều do đám Thiên Cung Môn kia: "Nếu như không phải do Thiên Cung Môn cố tình giấu diếm, chúng ta cũng không bị thương như vậy?""Người của Thiên Cung Môn ư?"Sát ý trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại nhiều thêm vài phần, hắn còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, bỗng nhiên có tiếng cười lớn vang lên, sau đấy hai bóng người xuất hiện.Một già với một trung niên, khí tức mạnh mẽ ngút trời, như muốn nuốt trọn sông núi.Sau khi hai người xuất hiện, lập tức đem lại cảm giác áp lực nặng nề cho nơi đây.Hai người Úc Linh và Mạnh Tiêu ở Kết Đan kỳ cảm nhận được khí tức của hai kẻ này, sắp mặt liền tái nhợt, hô hấp khó khăn.Còn về Tiêu Y mới chỉ Trúc Cơ kỳ thì lại càng chật vật.Hai chân run rẩy, cổ họng khô khốc, cứ như có một ngọn núi lớn đang đè trên lưng nàng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận