Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2171: Chương 2171

Chương 2171: Chương 2171Chương 2171: Chương 2171
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Quản Đại Ngưu là người của Thiên Cơ Các nên biết được nhiều việc hơn.
“Hiện tại các thế lực lớn nhỏ tử thương thảm trọng, so với lúc chiến đấu cùng ma tộc cũng không hề tổn thất lợi hại như vậy.”
“Những quái vật này hung ác tàn bạo, không sợ sinh tử, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải tiếp tục chiến đấu.”
“Hiện tại rất nhiều thế lực bị dọa phát sợ, ma tộc so với bọn chúng quả nhiên vần là người lương thiện.” Giản Bắc gật đầu: “Ta cũng nghe cha ta nói qua, những ngày này, rất nhiều thế lực bên dưới đầu tới tìm cha ta.” “Đối mặt với quái vật, tất cả mọi người không có biện pháp tốt, biện pháp duy nhất, chính là đóng khe hở lại.” Quản Đại Ngưu hỏi: “Làm thế nào để đóng lại?”
Trong khoảng thời gian khe hở xuất hiện, cũng không phải chưa có người từng thử. Hơn nữa không phải chỉ có một người.
Bọn hắn tới gần khe hở, sử dụng tất cả vốn liếng, cũng không có cách nào đóng lại, ngược lại còn dẫn lửa lên người, bị thiểm điện đánh thành mảnh vụn,
Trong đó bao gồm hai tu sĩ Hóa Thần kỳ, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Ánh mắt Giản Bắc rơi lên Nhữ thành sau lưng, hắn ta cau mày: “Không biết đại ca có biện pháp gì không.”
Nhóm Lữ Thiếu Khanh đã sớm tiếp xúc với những quái vật này, còn sớm hơn cả người ở Trung Châu này. Gặp phải những quái vật này còn có thể bình yên vô sự trở về, nhảy nhót tưng bừng, chọc giận khắp nơi đủ để chứng minh năng lực của Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù không đóng được cũng có cách ngăn chặn được loại cục diện ác liệt này.
Mặc dù nói không nên lời, nhưng Giản Bắc có một loại tín nhiệm khó hiểu đối với Lữ Thiếu Khanh.
Có lẽ nguyên nhân là do tuổi tác Lữ Thiếu Khanh còn nhỏ hơn so với hắn ta nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn ta, còn thông minh hơn cả hắn ta. Quản Đại Ngưu bĩu môi: “Hắn?” “Có trời mới biết hắn đang suy nghĩ gì.”
Quản Đại Ngưu mặc dù khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, nhưng hắn ta giống như Giản Bắc, cũng có một loại tín nhiệm khó hiểu.
Ai, nếu như hắn ít đánh ta thì hắn là một người rất tốt.
“Đi thôi, đi tìm đại ca xem thử.”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu đồng thời xuất thủ, giết chết một con quái vật đang để bọn hắn vọc nước, sau đó nhân cơ hội rời khỏi chiến trường.
“Đại ca, đại ca.”
Lúc Giản Bắc tìm tới Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên chạc một gốc cây, dáng vẻ thảnh thơi khiến Giản Bắc vừa hâm mộ vừa ghen ty.
Không cần tu luyện, rốt cuộc làm thế nào mà mạnh lên vậy?
Lữ Thiếu Khanh liếc bọn hắn một cái, nhìn thấy Quản Đại Ngưu, Lữ Thiếu Khanh có kích động đứng dậy tuy nhiên cuối cùng vẫn lười động đậy.” “Hai người các ngươi còn chưa chết sao?”
“Ta nhổ vào!” Quản Đại Ngưu gầm thét: “Ngươi có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không?”
Giản Bắc la hét nói: “Đại ca, ngươi ngóng trồng chúng ta chết như vậy sao?”
Lữ Thiếu Khanh hai tay gối đầu: “Đâu có, không phải các ngươi đi đối phó quái vật sao? Với thực lực của quái vật các ngươi không chết cũng phải bị thương, không phải các ngươi chỉ ở phía trên lười biếng vọc nước đấy chứ?” Giản Bắc cười hắc hắc: “Đại ca anh minh, quái vật đúng là rất mạnh, đại ca, ngươi hiểu rõ chúng như vậy, có cách nào giải quyết cục diện trước mắt không?”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Rất đơn giản, đóng khe hở lại là được.”
“Mấu chốt là, khe hở không đóng được, chủ yếu là những tia chớp màu đen kia.”
Khe hở có thể đóng được hay không có liên quan đến tia chớp màu đen, điểm này rất nhiều người ở Nhữ thành đầu có thể đoán được.
“Đúng.” Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận: “Không có tỉa chớp màu đen, khe hở dĩ nhiên sẽ đóng lại.”
“Cố lên!”
“Đại ca, ngươi có biện pháp không?” Giản Bắc hỏi thăm. “Không có!” Lữ Thiếu Khanh trả lời rất sảng khoái, sảng khoái đến mức Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu cũng không tin.
“Ta không tinl”
“Không tin cũng không có cách nào khác.” Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, ở trên cao nhìn xuống ngắm hai người: “Chẳng lẽ các ngươi lại muốn ép buộc ta xuất thủ?” Hai người vội vàng lắc đầu. Dáng vẻ đó của Lữ Thiếu Khanh giống như không có được câu trả lời khiến hắn hài lòng hắn sẽ đánh người vậy. “Không phải mập đã nói rồi sao? Trung Châu đất rộng của nhiều, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là khe hở, không tạo nổi sóng gió gì.”
Lữ Thiếu Khanh không có ý định xuất thủ, có trời mới biết sau khi xuất thủ sẽ có hậu quả qì.
Người đặc biệt trong mắt người khác sẽ trở thành dị loại. Nơi này không phải Ma Giới, cũng không phải Yêu giới. Thân nhân của hắn, môn phái của hắn đầu ở nhân giới này. Biểu hiện của hắn khác thường sẽ rất dễ bị xa lánh, sẽ gây ra ảnh hưởng cho thân bằng hảo hữu, môn phái của mình.
Nghịch tử không thể đi ra ngoài gặp người cũng là đạo lý này.
Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, Giản Bắc càng thêm cảm thấy Lữ Thiếu Khanh có biện pháp. “Đại ca, giúp một chút đi.” Những quái vật kia xâm lấn, Giản gia không thể chỉ lo thân mình, những ngày này cũng tổn thất không ít.
Đặc biệt là thế lực phụ thuộc, tử thương rất nhiều.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh có thể xuất thủ tương trợ sẽ có lợi cho Giản gia.
“Giúp cái gì mà giúp, một đồ nhà quê như ta thì biết gì đầu.”
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến mùi thơm. Mũi của Giản Bắc và Quản Đại Ngưu khịt khịt như chó, ngửi thấy mùi thơm mê người, nước bọt trong miệng ứa ra. “Thơm quái”
Sau một khắc, sắc mặt hai người trắng bệch.
“Tiền, tiền bối lại xuống bếp?” Quản Đại Ngưu lắp ba lắp bắp hỏi thử.
“Đúng, có khách mà, các ngươi có muốn ăn cùng không?” Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, cười tủm tỉm mời hai người: “Cùng ngồi đi.”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu lắc đầu liên tục, muốn co cẳng bỏ chạy.
Tay nghề của Thiầu Thừa, sau khi hai người nếm qua một lần cả đời khó quên.
Tuy nhiên, hai người cũng tò mò, rốt cuộc là dũng sĩ phương nào đã nghĩ không thông suốt, dám nếm thử tay nghề của Thiều Thừa vậy. “Đại ca, là ai vậy?”
“Khách ma tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận