Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 154 - Nhị sư huynh đã sớm nghĩ tới bước này rồi sao?



Chương 154: Nhị sư huynh đã sớm nghĩ tới bước này rồi sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa chỉ về một hướng, Tiêu Y nhìn theo, xa xa đã có vài đệ tử mặc phục sức Lăng Tiêu Phái.Bọn họ lưng đeo trường kiếm, cảnh giác chú ý đến nơi này."Bọn họ đến từ lúc nào vậy?"Tiêu Y kỳ quái.Thiều Thừa nói: "Sau khi Nhị sư huynh con phát hiện đệ tử Quy Nguyên Các ở đây, liền lặng lẽ dùng phi kiếm thông báo cho bọn họ."Tiêu Y kinh ngạc: "Nhị sư huynh đã sớm nghĩ tới bước này rồi sao?"Nhìn Nhị sư huynh đứng ở cửa không ngừng khiêu khích Quy Nguyên Các, Tiêu Y bỗng nhiên cảm giác Nhị sư huynh mình cao thâm khó lường như vậy."Thực lực của Nhị sư huynh con có lẽ kém hơn Đại sư huynh một chút." Thiều Thừa cười, dùng ngón tay chỉ đầu, giọng điệu mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt, nói: "Nhưng ở đây, không ai sánh bằng hắn."Lữ Thiếu Khanh duỗi dài cổ, đợi nửa ngày, cũng không thấy đệ tử Quy Nguyên Các có hành động.Hắn thất vọng mắng to: "Các ngươi mà cũng được gọi là đệ tử Quy Nguyên Các sao? Có ai làm đệ tử Quy Nguyên Các như các ngươi không? Mất mặt, thật sự là mất mặt chết người, nếu ta là chưởng môn Quy Nguyên Các, ta sẽ đập chết từng người các ngươi lên tường. Đồ làm mất mặt xấu hổ.""Phụt!"Lại có hai tên đệ tử Quy Nguyên Các hộc máu.Còn chưa ra tay, mà đã có ba người bị tức đến hộc máu."Tốt, tốt, ngươi chờ đó cho ta.""Ngươi có dám để lại danh tính của mình hay không?"Trước mắt như vậy, tiếp tục cũng không xong, chỉ có thể rút lui trước.Lữ Thiếu Khanh nói: "Có gì mà không dám? Dỏng tai chó lên mà nghe, ta họ Biện. Đại danh của muội muội ta các ngươi nhất định là như sấm bên tai, muội muội ta là Biện Nhu Nhu của Song Nguyệt Cốc...""Nhớ kỹ, muốn báo thù thì đi tìm muội muội ta, xem muội muội ta có đánh chết các ngươi không?""Phụt!"Phương Hiểu phun.Ngay cả Hạ Ngữ đang uống nước cũng không nhịn được mà bị sặc.Họ không thể ngờ Lữ Thiếu Khanh lại lấy Biện Nhu Nhu làm lá chắn.Cái kẻ phạm tội thường xuyên này.Ở trong bí cảnh, lúc thì là Trương Chính, lúc thì là Ngô Thiên Tung, lúc thì là sư đệ Kế Ngôn, làm cho người ta căn bản không biết câu nào là thật.Biện Nhu Nhu nổi trận lôi đình, lửa giận bốc lên: "Hỗn, hỗn đản, ta muốn đi giết hắn."Hỗn đản, lại dám lấy danh tiếng của nàng ta để làm loại chuyện này. Ai muốn làm huynh muội với ngươi chứ? Có ca ca hỗn đản như ngươi, còn không bằng ta chết đi cho xong.Biện Nhu Nhu không nói hai lời lao thẳng ra ngoài.Loại chuyện này không có cách nào nhịn được.Đúng lúc nhìn thấy người Quy Nguyên Các muốn rời đi.Không thể để mấy người bọn họ rời đi như vậy được, Biện Nhu Nhu hét lớn: "Đứng lại cho ta."Biện Nhu Nhu muốn nói với người của Quy Nguyên Các, nàng ta và Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ liên hệ nào.Cũng không phải nàng ta sợ người Quy Nguyên Các, mà là nàng ta không gánh nổi người này. Có ca ca như vậy, mặt mũi của mình phải để ở đâu đây?Chuyện này từ đầu tới cuối không liên quan gì đến Biện Nhu Nhu nàng.Nàng ta cũng không muốn giúp Lữ Thiếu Khanh chịu tiếng xấu.Lữ Thiếu Khanh thấy Biện Nhu Nhu đi ra, ôi, sao nha đầu này lại ở đây?Trên mặt Lữ Thiếu Khanh cố ý lộ ra vẻ vui mừng, cao hứng nói: "A, muội muội, muội cũng ở đây à. Các ngươi nhìn cái gì? Còn không mau cút đi? Muội muội ta tính tình nóng nảy, là con cọp cái nổi danh Song Nguyệt Cốc, giết người không chớp mắt, các ngươi còn dám ở lại, muốn chết sao?""Hỗn, hỗn đản!"Biện Nhu Nhu tức giận đến phát run cả người. Đã đến lúc này rồi mà còn muốn nói xấu nàng ta, thật sự là nam nhân thối vô sỉ tới cực điểm.Ta có chỗ nào giống cọp cái chứ? Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một con cọp cái xinh đẹp như vậy chưa?Biện Nhu Nhu nghiến răng: "Muốn chết..."Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, vội vàng vung vung tay với Biện Nhu Nhu, ra vẻ khuyên nhủ Biện Nhu Nhu.Trước mặt người Quy Nguyên Các, hắn lớn tiếng khuyên nhủ: "Muội muội, không nên tức giận, tội của bọn họ không đáng chết."Sau đó lại quát người Quy Nguyên Các: "Các ngươi còn không đi đi? Muội muội ta đã muốn giết người rồi đấy, đi mau đi."Nhân vật thay đổi rất nhanh, trôi chảy tự nhiên.Rõ ràng vừa rồi hắn còn khiêu khích người của Quy Nguyên Các, chọc cho đám Quy Nguyên Các giận đến gần chết.Sau khi Biện Nhu Nhu đi ra, chỉ dùng mấy câu nói đã khiến người ta cảm thấy Biện Nhu Nhu mới là khiêu khích Quy Nguyên Các, mà Lữ Thiếu Khanh hắn lại là một người tốt, đang cầu xin giúp người Quy Nguyên Các.Người Quy Nguyên Các vô cùng phẫn hận, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh và Biện Nhu Nhu nói: "Các ngươi chờ đó cho ta."Sau đó xám xịt rời khỏi nơi này.Ở chỗ này bọn họ không dám ra tay, miệng lại đấu không lại Lữ Thiếu Khanh.Ba người còn bị tức đến hộc máu, nếu tiếp tục ở lại, không chừng tất cả mọi người đều bị tức đến hộc máu mà chết.Đội chấp pháp của Lăng Tiêu Phái cũng tới, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Về lắc người trước, sau đó sẽ thu thập hai tên đáng giận này sau.Hỗn đản, hỗn đản!Biện Nhu Nhu tức giận đến không nói nên lời, tức giận tới mức giậm chân.Nàng ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể lao xuống, một cước đạp chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lúc này còn đang hô với đám đệ tử Quy Nguyên Các đã đi xa: "Mau trở về tìm mụ mụ đi, muội muội ta không phải là người các ngươi có thể chọc giận đâu. Nhớ kỹ, Song Nguyệt Cốc, Biện Nhu Nhu.""Hỗn đản!"Biện Nhu Nhu hoàn toàn không nhịn được nữa.Hét lớn một tiếng: "Ngươi chết đi cho ta!"Hôm nay nhất định phải đánh cho tên gia hỏa đáng giận là ngươi chết ở chỗ này. Không đánh chết ngươi, cục tức này làm sao ra được?Tức giận đến mức nàng ta muốn ra tay.Nhưng lại bị Hạ Ngữ ngăn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận