Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1948

Chương 1948Chương 1948
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giải thích như vậy có thể nói thông được.
Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Ông cùi bắp quá, nói cho ông biết cũng vô ích.”
“Phụt!”
Hung Trừ muốn đánh người. Doanh Thất Thất mặt không thay đổi nhìn qua Tiêu Y, nàng ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng Lữ Thiếu Khanh đang nhân cơ hội trả thù Hung Trừ.
Quỷ hẹp hòi. Tiêu Y ngượng ngùng cười một tiếng: “Như nhau, như nhau.”
Ma Nhiên nhìn chằm chằm kia ba con quái vật màu đen gào thét không ngừng, mặt lộ vẻ lo lắng: “Có thể đánh được sao?”
Nụ cười ngượng ngập của Tiêu Y lập tức biến thành nụ cười vô cùng tự tin:
“Yên tâm đi, Nhị sư huynh làm đáng tin cậy lắm!”
“A, đáng chết!”
Giọng Hắc Thước từ đằng xa truyền đến, sau khi ý thức được mình mắc lừa, phẫn nộ trong lòng như một mồi lửa không ngừng thiêu đốt nàng ta, khiến hai mắt nàng ta đỏ ngầu, hận đến phát cuồng. “Luyện Hư kỳ, cảnh giới tầng chín!"
Cảm nhận được khí tức cường đại của Hắc Thước, trong lòng hai người Liễu Xích, Hung Trừ trầm xuống, sắc mặt khó coi.
Hai người bọn hắn cũng là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín nhưng bây giờ thực lực hai người bọn hắn có thể phát huy có hạn, cho dù là liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Hắc Thước. Đây không phải nhốt một con chó.
Mà là nhốt một con hổ, một con hổ đói.
Đóng cửa đánh chó? E giờ đã thành bị hổ phản phậệ.
Bạch Thước cũng biến sắc, giọng nói của nàng ta trở nên nặng nề: “Hỏng bét, thực lực của nàng ta tăng lên quá nhanh.”
Trước đó thực lực của Hắc Thước chỉ là Luyện Hư kỳ trung kỳ, hiện tại đã là hậu kỳ, hơn nữa còn là cảnh giới tầng chín. Nàng ta đã trở thành người cường đại nhất, thực lực triệt để nghiền ép Bạch Thước. Hung Trừ hét lớn với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi tính sai nước rồi!"
“Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh bên này cũng kêu to: “Làm sao bây giờ? Hay là, đầu hàng?”
Sau đó hỏi Hắc Thước: “Xương Thần ưu đãi tù binh không?”
“Phụt!”
Mấy người Bạch Thước, Liễu Xích tức đến muốn phun máu.
Hung Trừ tức giận đến gầm thét: “Tiểu tử, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?” “Ha ha.”
Hắc Thước cười ha ha, khí tức phát tán ra khiến chung quanh như nhuộm một lớp mực đen.
Nàng ta phóng thẳng về phía Bạch Thước tựa như một đám mây đen khuếch tán.
“Ta xem còn có ai có thể ngăn cản tai”
“Kengl” Một tiếng kiếm minh, Kế Ngôn cầm trường kiếm trong tay xuất hiện trước mặt Hắc Thước, hung hăng đánh xuống một kiếm: “Để ta ngăn cản ngươi!”
“Bọ ngựa đá xel”
Nhìn thấy Kế Ngôn một xuất hiện lần nữa, Hắc Thước phẫn nộ vung tay lên, mây bên bên người nhanh chóng nhúc nhích sau đó hóa thành gió lốc màu đen gào thét bao phủ Kế Ngôn.
Gió lốc màu đen vì có màu đen nên trong kinh khủng mang theo quỷ dị. Tựa như yêu phong màu đen, tất cả mọi người tin tưởng, một khi bị thôn phệ, hài cốt không còn.
Dĩ nhiên Kế Ngôn không dám dùng nhục thân của mình để chống đỡ.
Cảnh giới của hắn ta thấp hơn Hắc Thước ba tiểu cảnh giới.
“Soạt!"
Vô Khâu kiếm xẹt qua, kiếm quang như một mũi tên bắn vào trong gió lốc.
“Âm ầm” Kiếm ý bộc phát, phát sinh va chạm với linh khí bên trong, phát sinh vô số bạo tạc.
“VùiI”
Gió lốc màu đen cùng biến mất với kiếm quang của Kế Ngôn.
Nhìn như tương xứng nhưng lại khiến trong lòng mấy người Liêu Xích, Hung Trừ cảm thấy ngạc nhiên.
Cảnh giới Kế Ngôn biểu hiện ra thấp hơn Hắc Thước mà lại có thể đánh thành ngang tay. Bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Kế Ngôn.
Hắc Thước càng nổi giận hơn: “Ngươi là con át chủ bài để đối phó với ta sao?”
“Các ngươi đúng là người si nói mộng!”
“Chết đi!"
Hắc Thước lại một lần nữa khởi xướng tiến công.
Sương mù màu đen phun trào, bóng dáng nàng ta biến mất, một khắc sau, dường như có một tia chớp màu đen từ trong sương mù màu đen xông ra, xẹt qua chân trời. Tốc độ nhanh chóng, tựa như thuấn di, hung hăng xuyên qua người Kế Ngôn.
“Phập!”
Tốc độ quá nhanh, Kế Ngôn căn bản không kịp phản ứng, trên thân cũng xuất hiện một vết thương sâu tới xương. Máu tươi phun ra được tia chớp màu đen hóa mang theo hóa thành một vệt máu trên không trung.
Đợi sau khi tia chớp màu đen dừng lại, mọi người mới thấy rõ ràng là cái gì.
Một con chim màu đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Kế Ngôn, làm người ta chú ý nhất là ba sợi lông vũ trên đỉnh đầu, tuy nhiên bây giờ đã hoàn toàn biến thành màu đen.
“Tam Vũ Thước!” Sau khi Hung Trừ nhìn thấy con chim này liên thấp giọng kinh hô: “Hóa ra bản thể của tiền bối là Tam Vũ Thước!”
Liễu Xích vẻ mặt nghiêm túc: “Ba sợi lông vũ trên đỉnh đầu, mỗi một sợi đều là một đại sát khí, ba sợi hợp lại, hủy thiên diệt địa.”
Tam Vũ Thước màu đen dĩ nhiên là Hắc Thước, nó đột nhiên há to mồm khẽ hít, giọt máu tươi lưu giữa không trung bị nàng ta hấp thu. Sau đó, nó liếm mỏ chim của mình, phát ra tiếng cười bén nhọn: “Mùi vị không tệ.” Bạch Thước tức giận đến nghiến chặt hàm răng.
Hình tượng của nàng ta bị hủy hoại rồi.
Sau khi Hắc Thước cười hai tiếng liền biến mất ngay tại chỗ, một lần nữa hóa thành thiểm điện.
Lần này Kế Ngôn mặc dù có chuẩn bị, cũng đã không cách nào ngăn cản được Hắc Thước. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức hắn ta không cách nào ngăn cản.
“Phập!”
“Phập!”
Xa xa nhìn lại, như một đạo tia chớp màu đen xoay tròn quanh Kế Ngôn, môi một lần xẹt qua đều lưu lại vết thương trên người Kế Ngôn, máu tươi bắn ra.
Hung Trừ ở xa quan chiến sắc mặt khó coi.
Một chiêu này, ông ta cũng không thể nào ngăn cản được. “Đáng chết, cho dù tiểu tử Kế Ngôn có lợi hại hơn nữa cũng không được.”
“Công kích của hắn rất mạnh, kiếm ý kinh người, nhưng mà, phòng thủ của hắn căn bản không ngăn được tấn công của Hắc Thước.”
Liễu Xích nhíu mày, cũng lo lắng: “Kế Ngôn hắn là kiếm tu, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng mà dù sao hắn cũng là nhân loại, so với tiền bối vẫn kém rất nhiều.
“Yêu thú chúng ta, đặc biệt là tộc Phi Cầm, tốc độ vẫn luôn rất mạnh.” Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên cũng thấy kinh hãi, run rẩy.
Hiện tại, trong mọi người, chỉ còn lại Kế Ngôn có thể đối phó Hắc Thước.
Liễu Xích cùng Hung Trừ bị thương, kiệt lực, không phát huy ra toàn bộ thực lực.
Bạch Thước không cách nào xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh thực lực yếu hơn Kế Ngôn một chút.
Kế Ngôn là hi vọng của tất cả mọi người. Nếu như Kế Ngôn xảy ra vấn đề, tất cả mọi người ở đây đầu xong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận