Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 114 - Hắn sẽ khỏe nhanh thôi



Chương 114: Hắn sẽ khỏe nhanh thôiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y hơi bận tâm nhìn Nhị sư huynh ngây ngốc ngồi trong khoang thuyền.Ngay từ đầu Nhị sư huynh đã không nói gì, cứ như ngớ ngẩn vậy.Nàng tiến vào thì bị đuổi đi.“Đại sư huynh, Nhị sư huynh không sao chứ?”Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền nhìn phía trước.Gió lớn gào thét không động nổi tới một sợi tóc của hắn ta.Kế Ngôn cũng không quay đầu lại, bình tĩnh không chút dao động, nói: “Hắn có thể có chuyện gì chứ?”“Nhưng…” Tiêu Y vẫn rất lo lắng. “Đây là lần đầu tiên muội thấy Nhị sư huynh như thế.”Từ khi nàng bái nhập Thiên Ngự Phong, hầu hết thời gian là đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lữ Thiếu Khanh như thế.Vô cùng khác thường.Kế Ngôn nói: “Không cần lo lắng. Lát nữa là ổn ngay.”“Lát nữa?”Tiêu Y không hiểu: “Một lát này có dài không?”Tiêu Y lại hỏi: “Đại sư huynh, vì sao Nhị sư huynh lại như vậy chứ?”Kế Ngôn nói: “Muội không thấy sao? Hắn cảm thấy mình bị một Nguyên Anh để ý tới.”“Sợ sao?”“Ta sợ cái cọng lông!”Bỗng nhiên giọng nói của Lữ Thiếu Khanh truyền tới từ sau lưng hai người.Tiêu Y quay đầu lại, thấy Lữ Thiếu Khanh đã khôi phục bình thường.Bó tay rồi.Thì ra một lát mà Đại sư huynh nói ngắn như thế.Thật sự rất nhanh.Tiêu Y mừng rỡ: “Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý tới cô bé tò mò này, mà hỏi Kế Ngôn: “Gần dây Chưởng môn có rảnh không?”Kế Ngôn quay đầu lại, đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới.“Ngươi hỏi điều này làm gì? Cứ đi hỏi thẳng Chưởng môn không phải là biết sao?”Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy Lăng Tiêu Phái đã lâu vẫn trì trệ không phát triển, đã đến bình cảnh, cần phải thay đổi một chút mới được.”Nghe những lời này, chẳng những Kế Ngôn thấy không ổn, ngay cả Tiêu Y cũng thấy không ổn.Lữ Thiếu Khanh quan tâm đến đại sự của môn phái từ khi nào?Sự phát triển của môn phái có liên quan gì tới Lữ Thiếu Khanh sao?Tiêu Y chen vào: “Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?”Kế Ngôn bình tĩnh nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Đệ lại có ý xấu gì?”Lữ Thiếu Khanh kêu oan: “Huynh đó, có ai đánh giá sư đệ như thế không?”“Ta đây là cân nhắc vì môn phái.”“Vậy đệ nói một chút xem đệ cân nhắc đến chuyện gì của môn phái?”Lữ Thiếu Khanh nói: “Ta cảm thấy nếu môn phái muốn phát triển thêm một bước nhất định phải mở rộng. Ta cảm thấy lấy Điểm Tinh Phái làm mục tiêu cũng không tệ.”“Diệt bọn họ…”Lữ Thiếu Khanh hung dữ đằng đằng sát khí nói: “Bắt đệ tử của bọn chúng làm quặng nô, diệt đạo thống của bọn chúng, chiếm của cải của bọn chúng, lại đào sâu ba thước cắt hết gốc rễ của bọn chúng.”Bịch!Bịch!Hai tiếng bịch bịch là Tiêu Y cùng Tiểu Hồng vẫn nằm trên đầu nàng tự ngã lên boong thuyền..Tiêu Y vội vàng đứng dậy, đặt lại Tiểu Hồng lên đầu mình.Chú ý tới ánh mắt hai vị sư huynh, khuôn mặt nhỏ của Tiêu Y đỏ lên, vội vàng giải thích.“Ta… ta quá căng thẳng.”Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ: “Lớn bằng đấy rồi còn căng thẳng?”Kế Ngôn gật đầu: “Không nên đâu.”“Cũng không phải trời sập xuống vì sao phải căng thẳng?”Tiêu Y hơi muốn khóc rồi.Đây không phải vì vấn đề trời sập, mà chỉ là ta bị Nhị sư huynh dọa.Vạn vạn lần Tiêu Y cũng không nghĩ tới Nhị sư huynh của mình lại đưa ra đề nghị điên cuồng như vậy.Có cần thiết không?Diệt trừ hậu hoạn không phải là như thế.Lại còn muốn diệt luôn môn phái của người ta.Có thể dễ dàng như vậy sao?Huynh cho rằng Điểm Tinh Phái là môn phái nhỏ nói diệt liền diệt à?Người ta là đại môn phái ở Yến Châu, có Nguyên Anh tọa trấn đấy, nào có dễ diệt như thế?Thậm chí thực lực còn mạnh hơn Lăng Tiêu Phái chúng ta một chút nữa đó.Tiêu Y thầm oán trách, nhịn không được mà hỏi: ‘Nhị sư huynh, huynh nghiêm túc sao?”Lữ Thiếu Khanh không để ý tới Tiêu Y, mà hỏi Kế Ngôn: “Sao rồi? Có tính toán gì không?”Kế Ngôn nói: “Đệ đi tìm Chưởng môn nói thế thử đi, xem Chưởng môn có vỗ đệ một cái chết tươi không?”“Không được sao?”Lữ Thiếu Khanh thất vọng.Hắn khinh bỉ thật sâu: “Không có hùng tâm tráng trí còn làm Chưởng môn cái lông gì chứ. Chưởng môn không muốn đi giết người không phải một Chưởng môn tốt.”Sau đó lại phấn chấn nói: “Chúng ta tự đi làm đi!”“Không phải huynh thích cường địch sao? Vừa vặn.”“Bọn họ có không ít Nguyên Anh, đủ cho huynh đánh.”Kế Ngôn không thèm phản ứng gì, vẫn không dao động mà hỏi: “Sợ cái gì? Không phải chỉ là một Nguyên Anh thôi sao? Dám đến, giết là được.”Tiêu Y nghe xong, lập tức muốn quỳ xuống mà bái.Quả nhiên bá khí.Dù cùng là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám tùy tiện nói câu này.Cũng chỉ có Đại sư huynh mới có tự tin và bá khí này thôi.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Bớt ngồi đây châm chọc đi. Huynh là Nguyên Anh, huynh không tầm thường, huynh thanh cao. Gọi huynh tới là để huynh thu thập tàn cuộc cho ta, huynh thì tốt rồi, dẫn thêm bao nhiêu phiền toái đến cho ta. Có ai làm Đại sư huynh như huynh không?”Kế Ngôn nhìn về phía trước, phi chu vạch phá không khí phát ra những tiếng ù ù.Với Kế Ngôn, âm thanh này cực kỳ dễ nghe.“Sau này, gặp mấy tiểu nhân vật như thế đừng có gọi ta. Ta rất bận.”Lữ Thiếu Khanh giận quá mà mắng: “Huynh đi đi, đi đi cho ta!”Sau đó, Lữ Thiếu Khanh tranh thủ giáo dục Tiêu Y: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là Đại sư huynh của chúng ta đó. Lạnh lùng, vô tình, đầu óc có hố, muội không nên chọc vào huynh ấy.”Tiêu Y cười hì hì: “Nhưng Nhị sư huynh, Đại sư huynh thế này trông rất ngầu đó.”“Ngầu?”Lữ Thiếu Khanh chỉ ngón tay vào đầu Tiêu Y: “Có phải mắt muội bị bệnh không? Không đúng, có phải đầu muội có bệnh không?”Tiểu Hồng dùng cả cánh và móng vuốt ôm chặt đầu Tiêu Y.Thậm chí cả hô hấp cũng cẩn thận.Nó biết, lúc này nếu bị Đại Ma Vương kia chú ý tới, nhất định sẽ không thể giữ được lông vũ xinh đẹp của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận