Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1289: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãi (tt)

Chương 1289: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãi (tt)Chương 1289: Va chạm kinh khủng, bạch tuộc quá sợ hãi (tt)
Bạch tuộc bị một nhân loại ép đến mức như vậy, hận ý trong lòng có thể tưởng tượng được.
Trong mắt nó, mảnh vỡ kia lai lịch thần bí, cường đại dị thường, nhân loại nho nhỏ như Kế Ngôn căn bản không đỡ được uy lực của mạnh vỡ này.
"Đáng tiếc, ngươi đã bị xé thành mảnh vụn, lãng phí..."
Bạch tuộc cảm thấy hết sức đáng tiếc, lãng phí một món ăn mỹ vị.
"Nhưng mà cũng khá tốt, hắc hắc." Đầu tiên bạch tuộc cảm thấy hơi buồn bực nhưng lại lập tức vui vẻ: "Vẫn còn những nhân loại khác."
"Hừ, dám ăn thân thể của ta, ta sẽ ăn miếng trả miếng, bắt ngươi trả lại gấp trăm lần..."
Bạch tuộc nảy sinh ác độc, Lữ Thiếu Khanh đem xúc tu của nó đi nướng nó nhìn thấy trong mắt, hận ở trong lòng, quyết định phải trả thù Lữ Thiếu Khanh bằng được.
Nhưng vào lúc này, sau khi bạo tạc dừng lại, ánh sáng biến mất, hết thảy trước mắt lại xuất hiện.
Kế Ngôn vẫn đứng thẳng ngẩng cao đầu, giống như chiến thần sừng sững làm bạch tuộc sợ ngây người.
Mặc dù trên người Kế Ngôn xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa, quần áo màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng khí tức của hắn ta vẫn mãnh liệt, giống như thái dương trên bầu trời tản mát ra ánh sáng chói mắt.
"Ngươi, ngươi..." Bạch tuộc bị dọa sợ, Kế Ngôn chặn được công kích của mảnh vỡ, hơn nữa còn có thể duy trì được khí thế cường đại như vậy.
Đây là người sao?
Mảnh vỡ kia cũng không giết được hắn ta sao?
Ánh mắt bạch tuộc rơi lên bề mặt mảnh vỡ.
"Rắc!"
Mảnh vỡ từ từ vụn nát, bị hủy diệt, hóa thành tro bụi rồi biến mất.
Bạch tuộc hoàn toàn sợ són đái, xoay người chạy.
Bạch tuộc xoay người chạy, tám xúc †u của nó như tám cái chân, bước đi thật nhanh.
Thậm chí trong lòng nó hận mình không mọc thêm vài xúc tu nữa để mình có thể chạy nhanh hơn một chút.
Loại tồn tại này, không chọc nổi.
"Ngươi muốn chạy đi đâu?' Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, có người chặn trước mặt nó.
Bạch tuộc ngẩng đầu nhìn lên, một thanh niên áo lam xuất hiện ở trước mặt nó, cười híp mắt nhìn nó.
Nhìn thấy người tới, lửa giận của bạch tuộc lại một lần nữa toát ra.
Chính là nhân loại đáng giận này dám đem xúc tu của nó đi nướng ăn.
"Nhân loại, ngươi đáng chết!"
Bạch tuộc giơ xúc tu của mình lên, bộc phát ra sát ý tràn ngập: "Ta phải giết ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh quan sát bạch tuộc một phen, thấy toàn thân bạch tuộc từ trên xuống dưới đều có dấu hiệu khô đét. Da nhão, ngay cả xúc tu cũng có rất nhiều chỗ bị lõm xuống khiến người ta có cảm giác mềm nhũn.
Đây là do ban nãy bạch tuộc bị hấp thu quá nhiều linh lực, giờ vẫn chưa khôi phục như cũ.
Điều này khiến tỉnh hoa sinh mạng của bạch tuộc cũng bị hấp thu rất nhiều.
Bây giờ bạch tuộc cho Lữ Thiếu Khanh cảm giác giống như một người trung niên bắt đầu bước vào tuổi già rồi.
Haizz!
Lữ Thiếu Khanh thở dài, vô cùng thất vọng: "Ngươi đã tàn tạ như thế này rồi à?"
"Sao ngươi kích động vậy? Trong chốc lát đã biến mình thành thế này, ngươi có thể suy nghĩ cho người khác một chút không hả?” Bạch tuộc ngây ngẩn, nhân loại này đầu óc có vấn đề sao?
Chẳng lẽ là đang quan tâm ta sao?
Bọn họ không phải một phe?
Ngay lúc CPU trong đầu bạch tuộc đang nóng lên thì Lữ Thiếu Khanh chỉ vào xúc tu của nó, mắng bạch tuộc:
"Ngu xuẩn, dáng vẻ này của ngươi bảo ta làm sao mà ăn được đây?"
"Móa nó, sớm biết như vậy lúc nấy đã lượm hai cọng về thì được rồi."
Ban nấy Kế Ngôn một chiếm chặt đứt vài xúc tu của bạch tuộc, chẳng qua Lữ Thiếu Khanh chỉ mới lượm một cái về, những cái khác ban nãy đều biến mất trong bạo tạc rồi.
Ngay cả cái đang ăn kia cũng bị nổ tung mất.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hối hận. Đồ ăn ngon biết mấy, thế mà đã không còn nữa rồi.
Bây giờ chỉ còn một con bạch tuộc thối tàn tạ khô đét.
"Ngươi trả lại xúc tu mỹ vị cho ta!"
Bạch tuộc kịp phản ứng, đây là đang đau lòng vì không ăn được xúc tu của mình.
Nó vô cùng giận dữ: "Nhân, nhân loại đáng chết."
Bạch tuộc giận dữ đến mức xúc tu run rẩy, múa may một trận giống như một cơn gió kéo đến.
"Nhân loại, ngươi đi chết cho ta!"
Bạch tuộc không nhịn được nữa, nói nửa ngày trời vẫn là muốn ăn ta?
Ngươi cho là ngươi cũng là nhân loại kia sao?
Ta không đánh lại hắn ta thì cũng không đánh thắng ngươi à?
Đúng lúc ngươi dâng tới cửa, ta sẽ ăn ngươi để khôi phục chút sức lực.
Bạch tuộc quơ xúc tu, trong miệng phát ra gâm nhẹ, giống như phát điên xông về phía Lữ Thiếu Khanh.
Bạch tuộc ngự không mà đi giống như một hòn núi biết bay, cảm giác áp bức cường đại đủ để khiến người bình thường sụp đổ.
Tuy nhiên, dáng vẻ bạch tuộc bây giờ trông rất kinh khủng nhưng thực lực của nó sớm đã hạ xuống thấp nhất từ trước tới nay rồi.
Để thôi động mảnh vỡ kia, bạch tuộc đã trả cái giá rất lớn, tiêu hao to lớn.
Trả cái giá như vậy, thực lực cũng tổn thất mạnh.
Đối mặt với bạch tuộc như vậy, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vạch một kiếm.
Tám sợi xúc tu to lớn xoẹt một tiếng đứt đoạn, trong nháy mắt bạch tuộc đã bị chém sạch xúc tu.
"Đáng, đáng chết!"
Lữ Thiếu Khanh vừa ra tay bạch tuộc cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Dường như không hề yếu hơn so với tên áo trắng kia.
Bạch tuộc sắp khóc rồi, sao hôm nay xui xẻo vậy?
Ngủ mấy trăm năm, ngửi thấy mùi máu tanh, cảm thấy đói bụng nên ban nãy định ra tìm đồ ăn lấp vào bụng đói.
Gặp được vài nhân loại vốn còn tưởng món ngon dâng tận cửa.
Kết quả là thực lực tên nào tên nấy đều mạnh mẽ như vậy, nó tu luyện hơn ngàn năm cũng không phải đối thủ.
Ngay cả con bài tẩy nó tun ra cũng không làm gì được đối phương.
Bây giờ còn bị người ta chém sạch xúc †u.
Bạn cần đăng nhập để bình luận