Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1804

Chương 1804
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Bây giờ biện pháp duy nhất, chính là đánh bại Lữ Thiếu Khanh mới có thể rời đi.
Lộ cưỡng chế sợ hãi trong lòng, âm thầm động viên chính mình.
Trông rất quỷ dị, có lẽ cũng chỉ quỷ dị mà thôi chứ thực lực chẳng ra làm sao.
Tin vào bản thân, mình đã tu luyện hơn ngàn năm rồi, không cần sợ hắn.
Tự cổ vũ bản thân, khơi dậy ý chí, đấu chí của Lộ một lần nữa dấy lên.
“Giết!”
Đã tới đây rồi, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ có sinh tử mới là kết cục sau cùng.
Cơ thể Lộ bộc phát quang mang hắc sắc, tựa như thần quang, sức mạnh kinh khủng tràn ngập.
Nhưng mà, Lộ bên này vừa toát ra sát ý, quang cầu kim sắc trên bầu trời dường như có cảm ứng.
“Ầm ầm!”
Một đạo quang mang kim sắc ngút trời giáng xuống.
Giống như diệt thế, phần thiên chử hải, bầu trời chấn động, nước biển sôi trào bốc hơi.
Lộ liều mạng trốn tránh nhưng không có cách nào né tránh được, bị quang mang kim sắc bao phủ.
“A!”
Lộ hét thảm lên, thân thể như nước biển bốc hơi, không ngừng tán loạn, biến mất.
Sức mạnh kinh khủng khiến Lộ không có chút chống cự, trực tiếp tiêu tán trong quang mang kim sắc.
Một khắc trước khi tiêu tán, trong lòng Lộ sinh ra một ý niệm, sao hắn lại mạnh đến như vậy?
Thần thức xâm lấn trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh tiêu tán, hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài Lộ ôm đầu thống khổ kêu lên.
Thần thức tổn thất, cho dù là nàng ta thì cũng khó mà chịu đựng được.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, toàn thân mồ hôi đầm đìa, như mới được vớt từ dưới nước lên vậy.
Sau khi đau đớn thối lui, ánh mắt của nàng ta hoảng sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ có người tự mình trải qua mới biết được thần thức của Lữ Thiếu Khanh khủng bố đến mức nào.
Thậm chí Lộ có một loại ảo giác, cho dù là Thánh Chủ cũng không có thần thức khủng bố như vậy.
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ đứng đó, lạnh lùng nhìn Lộ: “Ta nói rồi, thực lực của ngươi chỉ xứng đâm hoa cúc của Thánh Chủ thôi.”
“Ngươi.” Ngữ khí coi thường, khinh miệt khiến Lộ giận dữ, nhưng nàng ta phát hiện ra một vấn đề.
Hô hấp của Lữ Thiếu Khanh trở nên bình ổn, không có chút dáng vẻ yếu ớt trước kia nữa.
Phát hiện này một lần nữa khiến con ngươi của Lộ đột nhiên co rút.
“Ngươi không bị thương?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên với mình, lộ ra hàm răng trắng, cười hỏi: “Thế nào, kỹ năng diễn xuất của ta có thể đoạt giải đúng không?”
“Trước kia cũng có rất nhiều người nói kỹ năng diễn xuất của ta rất tốt.”
“Ngươi.” Lộ hoảng sợ, Lữ Thiếu Khanh là đang giả vờ.
Nàng ta và Long Kiện hai người liên thủ đối phó Lữ Thiếu Khanh, coi như không giết được Lữ Thiếu Khanh thì cũng có thể khiến Lữ Thiếu Khanh trọng thương mới đúng.
Còn không nữa thì một chiêu vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ tiêu hao rất nhiều.
Không thể nào ngờ được rằng, Lữ Thiếu Khanh lại là giả vờ.
Trong lòng Lộ khó chịu đến cực điểm, đồng thời một ý niệm hiển hiện trong đầu nàng ta: “Ngươi, ngươi cũng biết ta sẽ đánh lén?”
Lữ Thiếu Khanh kì quái, tựa như nhìn thằng ngốc: “Một chiêu kia của tao đã giữ lại thực lực nhưng ngươi lại biến mất không thấy đâu nữa, kẻ có chút đầu óc ai mà không nghĩ ra được chứ?”
Hết thảy đều nằm trong tính toán của người ta, ngay cả thần thức luôn khiến mình kiêu ngạo kia trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng thể chịu được một kích.
Một cỗ cảm giác thất bại nồng đậm dường như tràn ngập trong lòng.
Tuy nhiên Lộ cũng không hoàn toàn tuyệt vọng, nàng ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ đắc ý của Lữ Thiếu Khanh, hận đến mức nghiến răng: “Ngươi chớ đắc ý, ta vẫn chưa thua đâu.”
“Bây giờ ngươi còn có sức đánh một trận sao?”
Một câu nói khiến Lộ trầm mặc, sinh lòng không cam lòng.
Thần thức bị thương nặng, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, nàng ta đã không còn thực lực để đấu với Lữ Thiếu Khanh một trận nữa.
Nhưng, ánh mắt nàng ta nhìn về phía nơi xa.
Nơi xa, Long Kiện xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.
Lộ cười: “Thế nào, sư huynh của ngươi, chết chắc!”
Giọng Lữ Thiếu Khanh tràn ngập lạnh lùng, Mặc Quân kiếm quét ngang, bầu trời lại một lần nữa ảm đạm, , tinh quang lấp lóe: “Chết thì chết, nhưng trước đó, ngươi xuống kia trước đi.”
Kiếm ý kinh khủng tràn ngập đến, khôi giáp trên người mơ hồ vang lên tiếng sắt thép va chạm.
Cảm nhận được sát ý nồng đậm của Lữ Thiếu Khanh, Lộ vô cùng kinh hãi.
Lữ Thiếu Khanh lại không để ý đến sống chết của Kế Ngôn?
Nên biết hiện tại Kế Ngôn vẫn ở trong trạng thái củng cố cảnh giới, bị người ta công kích, hơi không cẩn thận, sẽ phí công nhọc sức.
Thậm chí cảnh giới một lần nữa ngã về cảnh giới Hóa Thần cũng không phải không thể.
Huống chi, hiện tại Long Kiện đã đi tới trước mặt Kế Ngôn, một khi hắn ta xuất thủ cũng không phải chỉ đơn giản là quấy nhiễu Kế Ngôn.
Một khi hắn ta xuất thủ, Kế Ngôn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh thế mà không quan tâm?
Lộ bên này thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để toàn lực chặn đường Lữ Thiếu Khanh, không ngờ Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý, ngược lại còn hạ sát thủ với nàng ta.
Tinh Lạc!
Chín đạo tinh quang rơi xuống, lại một lần nữa xé rách bầu trời, lần này không còn cho Lộ cơ hội tránh né.
Chín đạo tinh quang như như chín ngôi sao phong tỏa cứng không gian tránh né của Lộ, ngăn chặn tuyến đường chạy trốn của nàng ta.
Sức mạnh kinh khủng tụ đến, không ngừng rung chuyển thế giới này.
Sắc mặt Lộ đại biến, cảm nhận được khí tức tử vong.
Nàng ta quơ Lang Nha bổng, điều động linh lực sau cùng của bản thân, liều mạng ngăn cản.
Lang Nha bổng bộc phát ra quang mang hắc sắc, hội tụ sức mạnh của nàng ta, lại một lần nữa đạp bầu trời lên lại.
Giống như một con sâu kiến nhỏ bé đang đấu tranh với trời.
Nhưng trước sức mạnh cường đại, sâu kiến chỉ là sâu kiến.
Sức lực của Lộ tiêu hao quá nhiều, tổn thất thần thức khiến đầu nàng ta có thể nổ tung bất cứ lúc nào, căn bản không thể nào tập trung tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận