Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 839 - Con chó con mèo cũng học người ta mặc quần áo trắng sao



Chương 839: Con chó con mèo cũng học người ta mặc quần áo trắng saoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Gia hỏa Thánh Địa!"Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, sau đó giao chiến với Loan Thụy trong thức hải.Loan Thụy muốn Lữ Thiếu Khanh phải trả giá thật lớn.Nhưng thần thức của Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, vượt xa tưởng tượng của hắn ta.Hai người chỉ va chạm một cái, Loan Thụy liền kêu thảm thiết."Ngươi, ngươi..."Loan Thụy sợ, thần thức Lữ Thiếu Khanh mạnh đến mức khiến hắn ta cảm thấy mình đang đối mặt với một Hóa Thần.Chẳng trách lúc ấy Câu Tô từng nói thần thức của hắn cực mạnh, thì ra không phải giả, là thật.Loan Thụy hối hận, sớm biết thì không nên sơ suất như thế.Nhưng mọi thứ đã quá muộn.Thần thức của Lữ Thiếu Khanh nghiền ép, điên cuồng phá hư thức hải, không lâu sau Loan Thụy liền mất đi sức chiến đấu.Thần thức của hắn ta chịu đả kích lớn, thức hải bị phá hư nghiêm trọng.Loan Thụy quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu liên tục kêu thảm thiết.Thức hải của hắn ta bị phá hư nghiêm trọng, một thân thực lực giờ đã không đồng nhất, gần như trở thành một phế nhân.Muốn khôi phục, cực kỳ khó khăn.Lữ Thiếu Khanh không dễ hạ sát thủ, nếu không Loan Thụy sẽ càng kém, thậm chí ngã xuống.Thực lực Loan Thụy rất mạnh, nhưng hắn ta lại gặp Lữ Thiếu Khanh tấn công không theo lẽ thường.Bị đánh lén, chưa kịp phản ứng đã bị Lữ Thiếu Khanh dùng thần thức nghiền ép, thua vô cùng uất ức.Lữ Thiếu Khanh ra tay, là bởi vì biết Loan Thụy cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nếu như vậy thì không có gì phải khách khí.Tiên hạ thủ vi cường.Sắc mặt Miêu Á và Câu Tô trắng bệch, không kém Loan Thụy nhiều lắm.Hai người lại một lần nữa nhớ lại cảnh bị Lữ Thiếu Khanh trừng trị, lòng còn sợ hãi, nghĩ mà sợ không thôi.Nhìn Loan Thụy trước mắt, Lữ Thiếu Khanh có chút khó xử.Nên xử trí Loan Thụy như thế nào đây.Có Miêu Á và Câu Tô ở chỗ này, giết Loan Thụy sẽ chỉ gây phiền toái cho mình.Trừ phi hắn có thể tiêu diệt cả Câu Tô cùng Miêu Á, nhưng như vậy, hắn lại phải ra tay với cả Miêu gia và Câu gia.Như vậy quá phiền toái.Thương thế của Kế Ngôn còn chưa tốt, vẫn cần ở chỗ này tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.Xem ra chỉ có thể tạm thời thả hắn ta, lần sau gặp lại nói sau.Sau khi suy nghĩ một phen, sát ý trên người Lữ Thiếu Khanh biến mất, khiến Miêu Á và Câu Tô ở bên cạnh bị sát ý của Lữ Thiếu Khanh làm cho kinh hồn bạt vía thở phào nhẹ nhõm.Lữ Thiếu Khanh tháo nhẫn trữ vật của Loan Thụy xuống, nói với Câu Tô: "Mang theo hắn ta cút đi."Câu Tô cúi đầu, không dám liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, vội vàng mang Loan Thụy rời khỏi nơi này.Đến thì cao hứng bừng bừng, giờ lại xám xịt rời đi, loại cảm giác này nghẹn khuất muốn chết.Nhưng đối mặt với Lữ Thiếu Khanh đáng sợ như vậy, dù thế nào Câu Tô cũng phải chịu đựng.Mau trở về tìm phụ thân mới đúng.Nhìn bóng lưng Câu Tô, Lữ Thiếu Khanh hô một câu: "Trở về cởi quần áo của hắn ta ra, thứ chó mèo gì mà cũng học người ta mặc quần áo trắng? Lần sau gặp một lần thì đánh một lần."Câu Tô dừng lại một chút, cuối cùng khiêng Loan Thụy trực tiếp thuấn di chạy trốn.Phụ thân, người này thật hung tàn, thật bá đạo, ngay cả mặc đồ trắng cũng không cho."Haiz." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vì sự thiện lương của mình mà cảm thấy thương tâm: "Ta thật sự là quá thiện lương."Có lẽ trưởng thành rồi.Nếu đặt ở mười ba châu, không diệt cái cửa cũng đều thấy có lỗi với bản thân mình.Miêu Á ở một bên đã không biết nên lộ ra biểu cảm gì, nói cái gì cho phải.Lúc Loan Thụy xuất hiện, ngón chân giơ cao, dáng vẻ lão tử là kẻ giỏi nhất.Lữ Thiếu Khanh nghe được tên Loan Thụy, trở nên hoảng loạn khẩn trương, cuối cùng lộ ra nụ cười nịnh nọt và sắc mặt chân chó.Chỉ riêng vậy đã khiến Miêu Á cảm thấy Loan Thụy tuyệt đối có lai lịch, thực lực mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh.Miêu Á cũng lộ ra ánh mắt nóng bỏng với Loan Thụy, nghĩ làm thế nào để có quan hệ với Loan Thụy.Nhưng không nghĩ tới sự tình chuyển biến đột ngột, Lữ Thiếu Khanh đánh lén, mấy hơi thở liền khiến Loan Thụy mất đi sức chiến đấu.Thật lâu sau, Miêu Á nhìn Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống kiểm tra chiến lợi phẩm thắng lợi, trong lòng nàng ta thầm chửi bới.Thật đê tiện.Lần đầu tiên nhìn thấy một tên đê tiện như vậy.Nhưng Miêu Á rất nhanh lại mất bình tĩnh.Người này không biết da mặt là thứ gì, cái loại thất kinh, nịnh nọt này làm cho người ta không phân biệt được đó là bộ dáng thực sự của hắn, hay là đang diễn trò.Một chút sơ hở cũng không có, để cho người ta không có nửa điểm hoài nghi, năng lực như vậy cũng không phải ai cũng có.Cho dù là tu sĩ bình thường nhất cũng không làm được việc không biết xấu hổ như hắn.Loan Thụy là thiên chi kiêu tử gặp Lữ Thiếu Khanh, coi như là hắn ta xui xẻo.Trong lòng Miêu Á âm thầm mặc niệm một chút vì Loan Thụy.Mà Lữ Thiếu Khanh thì sao, bây giờ hắn đang vui vẻ kiểm tra nhẫn trữ vật của Loan Thụy.Tuy rằng bên trong đã bị sự phá giải bạo lực làm tổn thất không ít thứ, nhưng vẫn có không ít thứ.Đồ vật thì có, nhưng đồ được xưng tụng là tốt thì lại không nhiều lắm.Pháp khí nhị phẩm, tam phẩm, trận bàn có không ít, nhưng mà Lữ Thiếu Khanh đã chướng mắt.Pháp khí tứ phẩm ngược lại là có hai món, nhưng cũng là mặt hàng rất bình thường, đồ kiếm chác ở Ma tộc này mang đến mười ba châu chính là mặt hàng mua một tặng một."Cái này cũng quá nghèo đi..."Nhưng lời này còn chưa nói xong, Lữ Thiếu Khanh đã cười rộ lên."Hai mươi mấy vạn viên linh thạch..."Lữ Thiếu Khanh kích động, lão thiên tặc nhìn không vừa mắt, cho nên muốn bồi thường cho ta sao?Nhưng sau đó lại đau lòng.Kiểu phá giải bạo lực này, phải tổn thất bao nhiêu chứ."Sớm biết lúc ấy nên để cho hắn ta ngoan ngoãn mở ra..." Lữ Thiếu Khanh vừa nói thầm, vừa móc ra một miếng lệnh bài màu đen từ bên trong: "Ồ, đây là vật gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận