Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 214 - Dám để cho ta lên trên, ta liền đầu hàng



Chương 214: Dám để cho ta lên trên, ta liền đầu hàngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhân vật chính của đại điển lần này không có ở đây, đối với Lăng Tiêu Phái mà nói không phải là chuyện tốt gì.Nhưng đối với thế lực khác mà nói lại là một chuyện tốt.Kế Ngôn không có ở đây, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Phái đã không còn.Những người khác sẽ làm gì, không cần phải nói. Điểm này, cho dù là đệ tử bình thường cũng có thể nhìn thấy.Cho nên Hạng Ngọc Thần hiểu được vì sao sư phụ mình lại muốn hắn ta giữ Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này.Trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Phái, chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới có thể trấn áp được những người khác.Quả nhiên, trong lòng Lữ Thiếu Khanh trở nên bi phẫn. Mẹ nó, ta trêu chọc ai rồi?Đại sư huynh hỗn đản, đang yên đang lành đột phá cái gì? Giác ngộ cái gì?Vỗ mông chạy đi bế quan, để lại sư đệ đẹp trai ở chỗ này thay ngươi chịu hậu quả.Lữ Thiếu Khanh tâm tình bi phẫn dứt khoát nói với Hạng Ngọc Thần: "Hạng sư huynh, ngươi đi nói cho chưởng môn, nếu dám cho ta lên sân khấu, ta liền nhận thua."Hạng Ngọc Thần và Tiêu Y lại im lặng.Nếu là người khác nói như vậy, khẳng định là giả.Nhưng, lời này từ trong miệng Lữ Thiếu Khanh phun ra, không nên hoài nghi, hắn sẽ làm thật.Hạng Ngọc Thần nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đau đầu.Muốn khuyên bảo Lữ Thiếu Khanh, vậy thì tỉnh táo lại đi.Quên đi, chuyện này vẫn là giao cho sư phụ đi đau đầu đi.Hạng Ngọc Thần xoay người rời đi, nói: "Ta đi tìm sư phụ."Hắn ta cũng không muốn ở chỗ này đối mặt Lữ Thiếu Khanh một khắc nào.Cho dù là tính tình tốt, hắn ta cũng có xúc động muốn đánh người.Hắn ta xem như hiểu được, vì sao tính tình của sư phụ từ mười năm trước đã bắt đầu trở nên nóng nảy.Tiêu Y đợi Hạng Ngọc Thần rời đi, tiến đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh."Nhị sư huynh, huynh nói thật sao?"Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Xem như vậy đi. Hy vọng như vậy có thể dọa được chưởng môn."Được rồi, Tiêu Y hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là huynh nói vậy để chưởng môn không cho huynh ra sân?"Nhưng sau đó, nàng rất tò mò hỏi: "Nếu thật sự có người gây sự, chưởng môn làm thế nào cũng phải bắt huynh lên sân khấu thì sao đây?""Nhận thua, đầu hàng." Lữ Thiếu Khanh trả lời vô cùng thuận lợi, nửa điểm do dự cũng không mang theo.Thấy Tiêu Y muốn nói lại thôi, Lữ Thiếu Khanh nói: "Nhưng yên tâm đi, chưởng môn cũng không dám mạo hiểm nhu vậy. Cho nên, tỷ lệ rất lớn là ta sẽ không lên sân khấu."Trong lòng bổ sung một câu, đương nhiên, đến cuối cùng, nếu như không được, cũng chỉ có thể lên.Tiêu Y thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy thì không sao.Nàng thật sự sợ Nhị sư huynh của mình lên sân khấu, câu nói đầu tiên chính là nhận thua.Mặt mũi của Lăng Tiêu Phái sẽ bị mất hết.Đến lúc đó Nhị sư huynh sẽ bị chưởng môn chém thành muôn mảnh.Haiz, tuy rằng Nhị sư huynh này bình thường rất đáng giận, nhưng giữ lại vẫn là rất tốt.Nhưng Tiêu Y vừa thở phào nhẹ nhõm, Lữ Thiếu Khanh nói tiếp."Chẳng qua, lần này nhất định sẽ có người đi ra khiêu chiến, thân là đệ tử Thiên Ngự Phong sẽ tránh không thoát. Cho nên..."Tinh thần Tiêu Y chấn động, chẳng lẽ Nhị sư huynh sẽ vì bảo vệ danh dự Thiên Ngự Phong mà chiến sao?Nàng hưng phấn ngắt lời Lữ Thiếu Khanh: "Cho nên, Nhị sư huynh, đến lúc đó huynh vẫn phải ra tay sao?"Ngây thơ, Lữ Thiếu Khanh nhìn sư muội giống như nhìn kẻ ngu ngốc, dường như buff thông minh đã mất đi hiệu lực."Cho nên, đến lúc đó muội lên sân khấu đi. Thân là đệ tử Thiên Ngự Phong, ai dám tới khiêu chiến Thiên Ngự Phong, đều phải động thân nghênh chiến, giết chết hắn ta."Tiêu Y đau lòng, lúc này nàng mới kịp phản ứng. Nhất thời hưng phấn, ngược lại xem nhẹ chính mình.Nhị sư huynh đã nói sẽ không lên sân khấu, ai lên sân khấu, không phải rất rõ ràng sao?Quả nhiên, cuối cùng người bị thương vẫn là tiểu sư muội đáng yêu như ta.Tiêu Y bày ra vẻ mặt cầu xin, cũng lười lột linh đậu.Linh đậu ta cũng sắp lột xong cho ngươi, ngươi cũng ăn rồi, vậy mà lại đối xử với ta như vậy."Nhị sư huynh, chẳng may đối thủ rất mạnh thì sao?"Tiêu Y hoảng hốt, lần này người tới nơi này rất nhiều, đủ loại kiểu dáng, các loại đẳng cấp cao thủ đều có.Nàng chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ, cảnh giới còn chưa hoàn toàn vững chắc, làm sao đánh thắng được những tên cáo già kia."Ta thua, cũng sẽ rất mất mặt.""Bớt kiếm cớ đi, người khác khiêu chiến, không lên mới là mất mặt."Lữ Thiếu Khanh không hề để ý đến sự lo lắng của Tiêu Y.Bản thân Tiêu Y cũng không biết được thực lực chân chính của mình.Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y trưởng thành, hiểu Tiêu Y còn hơn cả bản thân nàng. Nha đầu này, thật sự cho rằng chuyến đi bí cảnh kia chỉ là du lịch thôi sao?Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Tiêu Y đã đủ rồi.Trải qua thực chiến, thậm chí có kinh nghiệm chiến đấu với tu sĩ Kết Đan kỳ, cộng thêm hai món pháp khí Tam phẩm của bản thân, đối phó với đối thủ cảnh giới cao hơn nàng một chút cũng không có vấn đề gì.Chủ yếu vẫn là vấn đề lòng tin.Trước kia làm hoa trong nhà kính ở Tiêu gia quá lâu, mới ra ngoài còn không quen.Nhưng mà, từ từ cũng sẽ trưởng thành thôi.Tiêu Y đau khổ, trong lòng hoang mang rối loạn.Lữ Thiếu Khanh thấy thế mắng: "Sợ cái gì? Trong trường hợp lớn như vậy, cho dù thua cũng không chết được."Lữ Thiếu Khanh vừa nói như vậy, Tiêu Y càng hoảng hốt, ngồi một bên bắt đầu tự bế.Không chết được, nhưng sẽ rất đau.Lữ Thiếu Khanh không để ý, mà nhìn xuống phía dưới.Lúc này, đã có người đang hỏi."Ngu chưởng môn, không biết Kế Ngôn công tử ở đâu?""Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, để Kế Ngôn công tử ra ngoài gặp mặt đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận